TRƯỜNG HẬN CA - Trang 99

Hôm sau, ảnh đã in rửa xong. Những tấm ảnh hoàn toàn phá vỡ khuôn thức,
bởi vừa nói chuyện vừa chụp, tất nhiên không phải ảnh nào cũng đẹp,
nhưng thần thái khó mà có được như thế, vẻ mặt vừa nghe vừa nói, nói
những chuyện trong tâm can, không nói với người ngoài, ảnh cho chính
mình, không để triển lãm. Hai người xem ảnh trong quán cà-phê, xem ảnh
nào cũng vui, cảnh và những câu chuyện lúc này sẽ là lịch sử, Trình nói:

- Xem em này!

Kỳ Dao cười:

- Sao lại thế này nhỉ? - Rồi nhớ ra, nói - Đúng thế đấy!

Mỗi tấm ảnh là một tình tiết, là những tình tiết rời rạc không logic, cuối
cùng thành câu chuyện không thành chuyện, thật khó nói. Kỳ Dao xem từng
tấm ảnh một, Trình bảo Kỳ Dao lật xem phía sau, tấm ảnh nào phía sau
cũng đều có chữ. Có tấm là một câu thơ cổ, có tấm là câu thơ mới, nhiều
nhất là những tấm ảnh có những câu không tưởng của Trình. Anh vẽ nên
hình ảnh của Kỳ Dao và gửi vào đó tiếng lòng mình. Kỳ Dao xúc động
nhưng không lộ ra mặt, cố ý nói lảng sang chuyện khác bằng một câu đùa:

- Xem, đúng là văn phái Tưởng Lệ Lợi!

Hai người nhớ đến Lệ Lợi, chợt lặng đi, mất tự nhiên. Lát sau, Trình hỏi:

- Kỳ Dao, em không định ở mãi nhà Lệ Lợi chứ?

Câu hỏi đúng là để thăm dò vì mục đích riêng nhưng lại đụng vào nỗi đau
của Kỳ Dao, mặt cô biến sắc, cười nhạt, nói:

- Nhà ngày nào cũng gọi điện bảo em về, nhưng Lệ Lợi không cho về, nói
nhà bạn ấy cũng là nhà em. Lệ Lợi thì không hiểu, nhưng em làm sao có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.