TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 126

chút tình cảm với Tần công tử, có lẽ là thuộc loại thanh mai trúc mã gì đó,
vốn dĩ hai người một khi đến tuổi là sẽ thành thân, chẳng ngờ về sau đại
tiểu thư lại được Vô Song công tử thu làm đồ đệ rồi lại xảy ra một số
chuyện khác, đại tiểu thư nay đã lìa bỏ cõi đời, khiến cha mẹ cô ta phải
người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

A hoàn tóc hai búi kia lại thở dài nói: “Tần công tử một lòng một dạ

yêu đại tiểu thư, nhà họ Tần với nhà họ Tạ chúng ta đời đời giao hảo, năm
xưa Tần công tử cũng từng vì đại tiểu thư mà làm rất nhiều chuyện nữa,
thực khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt. Nếu ta mà là đại tiểu thư
thì quyết chẳng bao giờ để tâm tới Vô Song công tử, chỉ dựa vào mối tình
mười mấy năm chưa từng thay đổi kia của Tần công tử là đã đáng để ta liều
chết gả cho chàng rồi, đừng nói là làm vợ, làm thiếp cũng cam lòng.”

Tôi đưa tay sờ cằm, xem ra phán đoán của tôi mười phần thì đúng tới

tám, chín.

Đi ra khỏi dãy hành lang, mấy a hoàn kia không tiếp tục trò chuyện

nữa, chỉ lẳng lặng bưng những chiếc chậu gỗ đựng đầy tiền giấy đi vào
trong một gian phòng lớn. Tôi đi vào theo, thấy nơi này hóa ra là linh
đường, có mấy người phụ nữ đang đốt tiền giấy bên cạnh quan tài, một
người trong số đó cất tiếng gào khóc xé gan xé ruột: “Con của ta ơi, sao
con nỡ bỏ mẹ mà đi như thế? Lúc xưa mẹ thực không nên đồng ý với con,
gã Thẩm Yến đó đúng là đáng chết, không ngờ lại hại con ta rơi vào cảnh
thế này!”

Tôi hơi sững ra.

Thẩm Yến…

Cái tên này, tôi hình như từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

Tôi nhìn cỗ quan tài còn chưa được đóng đinh trước mặt, đột nhiên nổi

lên ý niệm phải bước qua đó xem thử. Nhưng tôi vừa mới bước được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.