TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 124

Ánh mắt Thẩm Hành lúc này cũng giống như tôi, chứa chan một nỗi

khát khao về tương lai tươi đẹp. Rồi y nở một cụ cười vẻ hết sức hài lòng,
nói: “Ừm, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ với nhau.”

Về sau Thẩm Hành còn kể với tôi rất nhiều chuyện thú vị khác, tôi

nghe một cách say mê, sau đó lại kể cho Thẩm Hành nghe những chuyện
xấu xa mà mình với huynh trưởng từng làm. Nếu những chuyện này để cha
biết được ông không vụt cho chúng tôi một trận nên thân thì mới là chuyện
lạ. Có điều Thẩm Hành quả đúng là khác hẳn với cha tôi, từ đầu đến cuối
sắc mặt chưa từng biến đổi, chỉ khi nghe tôi kể huynh trưởng từng đưa tôi
đi nhìn lén cảnh ân ái của công tử nhà Thị lang bộ Lễ với tình nhân của gã,
ánh mắt y mới hơi lóe sáng.

Tôi kể một cách thỏa thuê, mà Thẩm Hành thì cũng khá ân cần, mỗi

khi tôi khô miệng là y lại kịp thời đưa bầu nước tới cho tôi. Chờ khi tôi kể
đã mệt rồi, Thẩm Hành liền cởi áo của mình xuống đem hong khô rồi trải ra
đất, dịu dàng nói: “Mau ngủ đi, chờ khi mưa tạnh chúng ta sẽ về nhà.”

Tôi có cảm giác những lời này hình như có gì đó không đúng lắm

nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi ngáp dài một cái liền nằm luôn
xuống chiếc áo Thẩm Hành trải ra. Thẩm Hành ngồi bên cạnh tôi, thỉnh
thoảng lại bỏ thêm ít củi vào đống lửa, khi tôi sắp ngủ thì y chợt nói: “A
Uyển, cái gì không hợp với lễ nghĩa thì đừng nhìn, sau này chớ nên theo
huynh trưởng của con đi làm những chuyện như vậy nữa.”

Đầu óc tôi lúc này đã mơ mơ màng màng, thế là chỉ đáp qua loa một

tiếng.

Sau đó Thẩm Hành lại nói tiếp: “Sau này… nếu con… ta…” Giọng

nói ấy quá nhỏ, tôi chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy chữ rời rạc
nhưng lại chẳng mấy để tâm, sau khi chóp chép miệng mấy cái liền dần dần
chìm vào giấc ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.