TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 154

hơi, cười nói tiếp: “Cây trâm đó giá trị không thấp, đã khiến Công chúa
phải tốn kém rồi.”

Đào Chi mặt mày ủ dột.

Sắc mặt hơi trầm xuống, Công chúa Văn Dương nheo mắt lại. “Vậy

ư?”

Tôi lại đưa mắt nhìn về phía đỉnh đầu Đào Chi, thấy trên đó chỉ có mỗi

trâm cài tóc chứ chẳng có thứ gì khác. Tôi không biết phải làm sao, đành
nói: “Thời gian vừa rồi bị bệnh lâu quá, đầu óc Bình Nguyệt hơi lú lẫn mất
rồi.”

Công chúa Văn Dương cất giọng lạnh lùng: “Có cây trâm phỉ thúy đỏ

trổ hoa đó của hoàng huynh, bản cung dù có tặng trâm cho ngươi thì ngươi
cũng chưa chắc đã nhớ được.”

Tôi biết ngay mà, một khi nhận cây trâm đó thì sẽ không tránh được

chuyện phiền phức, bây giờ Công chúa Văn Dương chính là vì nó mà tới
tìm tôi. Tôi cười trừ nói: “Sao thế được.”

“Ồ? Vậy là hoàng huynh thực sự đã tặng cây trâm đó cho ngươi rồi

ư?”

Tôi bất giác cảm thấy uất ức, người hà họ Tư Mã này đúng là giảo

hoạt, hóa ra Công chúa Văn Dương tới đây là để moi lời tôi. Đã đến nước
này rồi tôi cũng đành thừa nhận. “Đúng là Thái tử điện hạ đã thưởng nó cho
Bình Nguyệt.”

Bỗng có một cơn gió nổi lên, từ trên cây rơi xuống rất nhiều lá vàng,

tôi bèn nói: “Sắp sang thu rồi, trời lạnh, Công chúa điện hạ, chúng ta vào
trong phòng nói chuyện thì hơn.”

Công chúa Văn Dương không hề cự tuyệt, khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.