TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 153

Đào Chi cất tiếng thưa: “Bẩm Công chúa, Quận chúa vừa rồi đang ngủ

trưa, biết là Công chúa điện hạ quá bộ tới đây, sợ sẽ thất lễ trước mặt Công
chúa điện hạ, lúc này Quận chúa đang chải chuốt thay quần áo.”

“Được rồi, nể tình Quận chúa nhà các ngươi đang yếu, bản cung sẽ

đích thân tới chỗ cô ta thăm nom. Dẫn đường đi.”

Tôi đưa mắt liếc Lê Tâm, hờ hững nói: “Khỏi cần đánh phấn nữa, ta

cứ thế này mà ra ngoài là được rồi.” Công chúa Văn Dương vội vã tới đây
như vậy ắt là không có lòng dạ gì tốt, mà nghe giọng điệu vừa rồi của cô ta
thì chắc là đang đi về phía khuê phòng của tôi. Có điều, trong khuê phòng
của tôi có thứ gì đáng để Công chúa Văn Dương phải như vậy nhỉ?

Lê Tâm đỡ tôi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã gặp Công chúa

Văn Dương đang vội vã đi tới. Tôi khẽ ho một tiếng, nhún người hành lễ:
“Bình Nguyệt bái kiến Công chúa.”

Công chúa Văn Dương hờ hững nói: “Ngươi đang có bệnh trên người,

khỏi cần hành lễ.” Hơi dừng một chút, cô ta chăm chú nhìn tôi, nói tiếp:
“Xem ra thời gian qua ngươi tĩnh dưỡng không tệ, sắc mặt còn tốt hơn cả ta
nữa.”

Tôi cười gượng một tiếng, nói: “Món quá mà lần trước Công chúa đưa

tặng rất đẹp, Bình Nguyệt xin có lời cảm tạ tại đây.”

Công chúa Văn Dương nhướng mày. “Vậy ư?”

Trong lòng tôi bất giác giật thót, quả nhiên là tới đây để gây sự, cặp

huynh muội này hình như có thù có oán với tôi hay sao ấy!

Tôi tiếp tục cất giọng gượng gạo nói: “Dạ, tất nhiên là vậy rồi…” Để

tôi nghĩ lại xem nào, Công chúa Văn Dương rốt cuộc đã tặng cái gì ấy nhỉ?
Tôi ném về phía Đào Chi một ánh mắt cầu cứu, Đào Chi vốn đứng sau lưng
Công chúa Văn Dương liền chỉ tay vào đỉnh đầu mình. Tôi thở phào một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.