TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 158

gần, tôi lại không còn cảm thấy sợ hãi chút nào, thậm chí tự nơi đáy lòng
còn dâng lên một cảm giác quen thuộc khó mà dùng lời miêu tả.

Động tác của Mộc Viễn hết sức cẩn thận, hắn nhẹ nhàng vòng một tay

qua vai tân nương tử, tay còn lại thì khẽ vuốt ve má tân nương tử, trong ánh
mắt ngợp đầy một vẻ đắm đuối si mê. “A Uyển, không có được nàng lúc
sinh tiền, có được nàng sau khi chết cũng là chuyện tốt.” Rồi hắn chợt đổi
giọng, ánh mắt trở nên hằn học dữ dằn. “Thẩm Yến thực là một tên đáng
chết, kiếp sau hắn đừng hòng có được nàng nữa.”

“A Uyển đừng sợ, kiếp sau vi phu nhất định sẽ bảo vệ nàng cẩn thận,

không cho phép bất cứ ai làm hại đến nàng.” Sau khi áp bờ môi vào mặt tân
nương tử mà làm ra một loạt những cử chỉ thân mật, sắc mặt Mộc Viễn lại
càng trở nên dịu dàng hơn, cặp mắt thì dần trở nên sáng rực tựa như những
vì sao trên trời.

Đột nhiên, phía bên ngoài có một giọng nói vang lên: “Công tử đã dặn

dò rồi, không ai được vào trong cả.”

“Tần công tử! Tần công tử!” Một giọng nữ chói tai vang vọng vào,

nghe nôn nóng như thể kiến bò trên chảo lửa vậy.

Tôi ngó nhìn Mộc Viễn, thấy hắn buông tân nương tử ra, lại đặt tân

nương tử nằm xuống giường tân hôn bằng động tác hết sức nhẹ nhàng, sau
đó mới cao giọng hô: “Cho cô ta vào đây đi.”

Tôi nhủ thầm, phải chăng tình nhân cũ của Mộc Viễn đã tìm tới đây

rồi?

Một vị cô nương vận đồ màu xanh biết vội vã đi vào, khi nhìn thấy tân

nương tử trên giường tân hôn thì lập tức lộ rõ vẻ hoang mang, rồi liền quỳ
sụp xuống trước mặt Mộc Viễn, dùng sức dập đầu thật mạnh, cất tiếng van
nài: “Tần công tử, xin công tử hãy tha cho tiểu thư nhà nô tỳ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.