TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 159

Tôi giật mình bừng tỉnh ngộ, hóa ra cô gái này là a hoàn của tân

nương tử.

Cô nương áo xanh lại nói tiếp: “Tần công tử, tiểu thư ở dưới suối vàng

có linh thiêng cũng không muốn mình sau khi chết bị đối xử như thế này
đâu.”

Tần Mộc Viễn nhướng cặp mày dài lên, trong mắt phượng thấp thoáng

lộ ra mấy tia khinh thường. “Sao ngươi biết là A Uyển không muốn gả cho
ta? Khi xưa A Uyển lựa chọn Thẩm Yến chẳng qua là nhất thời hồ đồ, bây
giờ cũng đã phải nếm trái đắng rồi. Thẩm Yến không đối xử tốt với A Uyển
lúc nàng ấy còn sống, bây giờ nàng ấy chết rồi, hắn dựa vào cái gì mà tranh
giành với bản công tử.”

Tôi nghĩ thầm, vẻ mặt này của Tần Mộc Viễn trông quen lắm, hình

như tôi từng nhìn thấy ở đâu đó rồi…

“Có cái gì mà không dám? Đàm đàn bà con gái các nàng sao cứ thích

cả nghĩ như vậy nhỉ? Ta bảo nàng qua đây thì nàng cứ qua là được rồi. Hơn
nữa, ta với Văn Chi tình như thủ túc, ta gọi muội muội của y một tiếng A
Uyển thì có gì là không được?”

Tôi đột nhiên nhớ ra Tư Mã Cẩn Du khi ở trong xe ngựa cũng từng có

vẻ mặt giống hệt thế này.

Cô nương áo xanh phản bác: “Lão gia và phu nhân đều đã đồng ý với

Thẩm công tử là sẽ an táng tiểu thư vào trong khu mộ của nhà họ Thẩm,
Tần công tử và tiểu thư không thân không thích, chẳng ngờ lại nhân lúc
Thẩm công tử ra ngoài mà đào trộm mộ của tiểu thư, đoạt vợ của người
khác, thực là trời đất không dung! Tần công tử dựa vào cái gì mà làm vậy
chứ?”

“Trời đất không dung ta cũng phải cưới A Uyển làm vợ, bất cứ ai cũng

đừng hòng ngăn cản ta làm việc này.” Tần Mộc Viễn chợt cười nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.