TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 169

Tần Mộc Viễn cố chấp lắc đầu, sau đó đột nhiên quỳ sụp xuống đất,

dùng sức dập mạnh đầu ba cái. “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu.” Dứt lời liền đi
thẳng vào trong nhà, chẳng ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Bà cụ khẽ ho một tiếng, đưa mắt nhìn vào trong nhà, lại nhìn ngôi mộ

kia một chút, cất giọng khàn khàn: “Tạ Uyển, nếu thực sự có kiếp sau, vậy
ngươi phải đối xử với con ta cho tốt đấy. Ngươi đã hại nó thành bộ dạng
người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi, ngươi nợ nó nhiều lắm.”

Tôi đi xuyên qua tường vào trong nhà, thấy Tần Mộc Viễn cầm một

con dao sắc trong tay, chẳng biết là đang làm gì. Mãi một lúc sau mới bỏ
con dao trong tay xuống, lại nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm phỉ thúy đỏ trổ
hoa kia, lẩm bẩm nói: “A Uyển, bao nhiêu năm nay nàng chưa từng gọi tên
tự của ta. Ta lấy những thứ đồ tốt nhất của mình ra dụ, chỉ mong nàng gọi
ta một tiếng Cẩn Du ca ca, thế mà nàng vẫn không chịu. Kiếp sau, ta sẽ lại
lấy tên là Cẩn Du, đến lúc đó nàng muốn không gọi cũng không được nữa
rồi.

Tư Mã Cẩn Du…

Tôi lập tức nghĩ ngay đến hắn.

Tôi không tin là có kiếp trước kiếp này, nhưng giấc mơ quái dị hiện tại

cùng với cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia, lại còn cả Tần Mộc Viễn nữa,
đều khiến tôi không thể không tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.