TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 173

bí, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa có mấy người từng nhìn thấy bộ mặt thật
của y.

Cha vuốt râu cười nói: “Lời đồn không thể hoàn toàn tin tưởng được.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn thần sắc của cha, tự nhủ người không biết nội

tình khéo lại tưởng Thái tử Đại Phụng triều kỳ thực là cốt nhục của cha ấy
chứ. Thường ngày khi nói về huynh trưởng, cha chưa từng tỏ ra tự hào thế
này bao giờ.

Sau khi dùng bữa trưa xong, tôi lén kéo huynh trưởng lại một góc kín

đáo, nhỏ giọng hỏi: “Tên của Thái tử điện hạ là do ai đặt vậy?”

Huynh trưởng liếc nhìn tôi vẻ khó hiểu. “Tất nhiên là do bệ hạ đặt

rồi.”

Tôi thở phào một hơi, nhủ thầm chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp mà

thôi.

Có điều cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, về danh nghĩa thì là bệ

hạ đặt, nhưng thực chất là Thái tử điện hạ tự chọn đấy.” Hơi dừng một chút,
huynh trưởng lại nói tiếp: “Khi điện hạ ra đời, vì là trưởng tử nên bệ hạ vô
cùng cao hứng, khi đặt tên cũng rất trịnh trọng, cho triệu tập tất cả người
của Lục bộ lại suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, cuối cùng lựa ra được rất nhiều
cái tên. Ban đầu tên mà bệ hạ chọn không phải là Cẩn Du, nhưng khi dùng
cái tên đó để gọi Thái tử, Thái tử liền khóc rống lên. Mọi người cảm thấy
rất lạ, Hoàng hậu bèn nói rằng có lẽ Thái tử không thích cái tên này. Bề sau
bệ hạ thử gọi rất nhiều cái tên, nhưng Thái tử vẫn cứ khóc, mãi đến khi gọi
ra hai chữ Cẩn Du thì Thái tử mới thôi không khóc nữa. Kể từ đó, Thái tử
liền có tên là Tư Mã Cẩn Du.”

Huynh trưởng cười nói: “Nói ra kể cũng lạ, Thái tử khi đó chẳng qua

chỉ là một đứa nhỏ, không ngờ đã biết tự chọn tên cho mình rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.