TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 194

Những lời đồn nhảm nhí tôi chẳng để vào lòng, tôi chỉ sợ bị mẹ mắng

thôi.

A Thanh lập tức gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Tôi hài lòng gật đầu. “Tốt lắm.”

Thẩm Hành nói với A Thanh: “Trong phòng bây giờ hơi bừa bộn,

ngươi vào thu dọn một chút đi. Thu dọn xong thì hãy đi nghỉ ngơi, khỏi cần
ở lại đây thêm nữa.”

A Thanh chẳng biết đang nghĩ gì, tự nhiên lại hoang mang ngước mắt

ngó nhìn chúng tôi, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ bừng.

Tôi và Thầm Hành cùng đi tới bên chiếc bàn đá cẩm thạch dưới gốc

cây. Tôi ôm lò sưởi cầm tay trong lòng, làu bàu: “Sư phụ, gã người hầu này
của sư phụ đúng là quái lạ quá chừng.”

Thẩm Hành nói: “Gã xưa nay vẫn luôn như vậy, A Uyển đừng để bụng

làm gì.”

Sau khi uống với tôi mấy ly rượu nho, Thẩm Hành mới hỏi: “A Uyển

có tâm sự gì ư?”

Thẩm Hành quả đúng là mắt sáng như đuốc, tôi đưa tay chống cằm hỏi

ngược lại: “Sư phụ, nếu có một người đã đi theo sư phụ nhiều năm đột
nhiên phản bội sư phụ, liệu sư phụ có tức giận không? Sau cơn tức giận liệu
có thương tâm không?”

Thẩm Hành trầm ngâm một lát rồi mới đáp: “Nếu y thực sự đã làm ra

chuyện gì đó không thể tha thứ, vậy thì chẳng việc gì phải giận cả, ta cùng
lắm chỉ trách mình không biết nhìn người thôi.” Thẩm Hành nhìn tôi chăm
chú, hỏi: “Đào Chi là người của Thái tử ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.