TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 196

Trái tim tôi bất giác hơi run lên.

Thẩm Hành lại nói: “Nhưng như vậy thì cũng có sao đâu. A Uyển, con

không hiểu thì ta sẽ dạy cho con đến khi nào hiểu thì thôi, nếu cả đời này
con đều không hiểu, vậy ta sẽ dạy con cả đời. Hơn nữa đối với con, không
có trái tim cũng không hẳn là chuyện xấu. Không có trái tim thì sẽ không
có tình cảm, và con sẽ không bao giờ bị tổn thương.”

Lúc này, tôi lại đột nhiên nhớ tới giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười

sáu năm trời kia.

Nữ tử trong mơ kia cũng tên là A Uyển, dưới một bầu trời màu máu,

nàng ta oán hận nói: “Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm một người
không có trái tim, vì không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, không có
tình cảm thì sẽ không biết đau lòng là gì.”

Dường như có thứ gì đó bật ra ngoài.

Nếu Tư Mã Cẩn Du thực sự là Tần Mộc Viễn, vậy… Thẩm Yến là ai

đây?

Tôi ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hành.

Y đột nhiên lại gần tôi, khẽ nói: “A Uyển, cái gì nghĩ không thông thì

đừng nên nghĩ nữa, sự phiền não của con sư phụ sẽ giúp con giải quyết.
Con muốn có cái gì, sư phụ sẽ kiếm về cho con cái đó.”

Đêm qua tôi uống không ít rượu, hơi say, rốt cuộc đã trở về tiểu viện

của mình như thế nào tôi cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết khi tỉnh lại thì mặt trời
đã lên cao đến ba con sào rồi. Lê Tâm lúc này đang hầu hạ bên giường,
thấy tôi tỉnh lại thì bèn bưng tới cho tôi một bát canh giải rượu.

Khi tôi đang uống canh, Lê Tâm cười híp mắt nói: “Đêm qua là Thẩm

công tử đưa Quận chúa về đấy.” Hơi dừng một chút, Lê Tâm chăm chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.