TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 209

Ngươi đã biết sao còn kêu ta cài? Tôi nghĩ, kỳ thực trong kiếp trước

Tần Mộc Viễn nhất định là rất hận tôi, hận tôi đã đoạt mất Thẩm yến, cho
nên kiếp này hắn mới muốn báo thù.

Tư Mã Cẩn Du xoa đầu tôi, nói: “Nàng bây giờ mới chỉ khôi phục

được gần một nửa ký ức thôi, hãy còn thiếu một chút. Chờ nàng khôi phục
được tương đối rồi, ta sẽ tặng nàng những cây trâm khác.”

Ngoài mặt tôi tuy ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng thì lại nói:

Sau khi về phủ ta nhất định sẽ vứt nó đi xa hết mức có thể cho mà xem.

Đột nhiên, tôi cảm thấy lời của Tư Mã Cẩn Du có gì đó không đúng

lắm, bây giờ mới khôi phục được gần một nửa ký ức thôi, hãy còn thiếu
một chút nữa?

Tư Mã Cẩn Du dường như nhìn ra nỗi nghi hoặc của tôi, liền nói tiếp:

“Nàng chỉ cần khôi phục được một nửa ký ức là đủ rồi. Còn về nguyên
nhân, nàng không cần phải biết.” Hình như chợt nghĩ tới điều gì, hắn lộ rõ
vẻ khó chịu. “Sau này hãy tránh xa Thẩm Hành ra một chút, đừng để xảy ra
chuyện như đêm qua nữa!”

…Thích khách đêm qua là người của Tư Mã Cẩn Du ư?

Một cơn gió bất chợt thổi tới, tôi lạnh đến nỗi run lên lẩy bẩy. Tư Mã

Cẩn Du nhìn tôi chăm chú, nói: “A Uyển, chờ đến ngày ngồi lên ngôi báu,
ta sẽ cưới nàng về làm vợ.” Nghe thấy lời này, tôi bất giác lại càng cảm
thấy lạnh hơn.

Thường ngày tôi không tin vào quỷ thần, nhưng hôm nay bất kể thế

nào cũng phải tin thử một phen. Khẩn cầu Phật Tổ, bất luận thế nào, trong
trận chiến tranh ngôi báu này người nhất định phải để tam Hoàng tử giành
phần thắng đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.