TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 207

Tôi vốn cho rằng Tư Mã Cẩn Du sẽ tức giận, nhưng hắn lại cười lên

thành tiếng, còn tì mũi vào trán tôi. Lúc này hơi thở của hắn ở gần tôi ngay
gang tấc. “Cái tát của A Uyển cũng thật là thơm quá đi thôi.”

Tôi sợ rồi, tôi thực sự sợ rồi, bình sinh tôi vốn chỉ sợ bị cha đánh

mắng, nhưng so với hành vi của Tư Mã Cẩn Du bây giờ, việc đó thật chẳng
đáng kể gì. Trong lòng tôi ngợp đầy một nỗi sợ hãi tột cùng.

Tôi đúng là xui xẻo quá chừng, đang sống yên lành thì tự nhiên lại bị

những chuyện vốn chẳng liên quan gì tới mình trong kiếp trước kéo xuống
vũng bùn đen.

Tôi tin rằng sắc mặt tôi lúc này nhất định nhợt nhạt vô cùng, cảm giác

đau đớn trên tay so với nỗi sợ hãi trong lòng căn bản chẳng là gì cả.

Tư Mã Cẩn Du chợt nói: “A Uyển, gọi ta một tiếng Cẩn Du đi.”

Tôi mỉm chặt môi, kiên quyết không chịu gọi. Bỡi lẽ nếu tôi đồng ý

với yêu cầu này của hắn thì không biết tiếp theo đó sẽ là yêu cầu quá đáng
gì khác nữa.

“Quá tam ba bận.”

Tư Mã Cẩn Du ghé sát môi đến bên tai tôi. “Nàng thực sự cho rằng ta

không biết cha nàng và Văn Chi chỉ dùng khổ nhục kế thôi ư? Ta chẳng qua
là nể mặt A Uyển nàng nên mới giả bộ không biết đấy.”

Tư Mã Cẩn Du đang uy hiếp tôi.

Tôi đột nhiên hiểu ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Tần Mộc Viễn và

Tư Mã Cẩn Du là gì. Trong kiếp trước Tần Mộc Viễn và Tạ Uyển là người
của hai gia tộc giao hảo nhiều đời, cũng tức là hai thế lực ấy bình đẳng với
nhau. Nhưng trong kiếp này Tư Mã Cẩn Du là Thái tử, còn Tiêu Uyển tôi
chỉ là con gái của một vị Vương gia mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.