TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 205

Tư Mã Cẩn Du không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, xem ra sớm đã biết chuyện

này rồi. Có điều ngẫm lại, Đào Chi chịu làm việc cho Tư Mã Cẩn Du, vậy
thì hiển nhiên đã nói hết những chuyện của tôi cho hắn nghe, hắn có biết
được việc này cũng không có gì là kỳ lạ.

Sắc mặt vẫn nguyên vẻ âm u, Tư Mã Cẩn Du ngẩng đầu uống cạn

rượu trong chén, sau đó tiện tay vứt chén đi. Chiếc chén vẽ ra một đường
cong giữa không trung, sau đó rơi tõm xuống nước. “Nàng hãy nhìn những
gợn sóng trên mặt nước kia đi.”

Tôi ngó nhìn, thấy không có gì khác lạ.

Tư Mã Cẩn Du lại lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một miếng ngọc

bội, nói: “Đây là một miếng ngọc bội có từ ba trăm năm trước.” Dứt lời hắn
cũng ném xuống mặt nước, nước bắn lên tung tóe, những gợn sóng lại một
lần nữa xuất hiện.

“Bất kể là thứ của ba trăm năm trước hay là thứ của bây giờ, ném

xuống nước thì đều có thể làm nổi lên những gợn sóng.” Tư Mã Cẩn Du cố
chấp nói: “Cho nên dù nàng là Tạ Uyển hay Tiêu Uyển thì cũng đều là A
Uyển.”

Đây… đây là lý lẽ gì vậy chứ?

Tôi vội vàng nói: “Nhảm nhí! Những lời này rõ ràng là nhảm nhí!”

Tư Mã Cẩn Du cất giọng bình thản: “A Uyển, vừa rồi có một câu nàng

nói rất đúng, kiếp này ta là Thái tử, muốn có cái gì cũng đều có thể dễ dàng
đạt được. Cho dù là những lời nhảm nhí, nhưng từ miệng ta nói ra thì lại
chính là chân lý.”

Tôi nói: “Nhưng ta là người không có trái tim!”

Tư Mã Cẩn Du hờ hững nói: “Ta không để bụng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.