TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 203

Tôi cúi đầu, không chịu thỏa hiệp. Trên mặt đất lát đá cuội, hình trạng

mỗi viên một khác, có mấy con kiến bò qua, tôi đếm thử, có năm con. Lúc
này, Tư Mã Cẩn Du đành nhượng bộ, nói: “Thôi vậy, tạm thời tha cho
nàng.”

Dứt lời, Tư Mã Cần Du rảo bước đi về phía tòa thủy tạ đó.

Tôi thở phào một hơi, bước từng bước nhỏ bám theo, từ đầu chí cuối

luôn giữ một khoảng cách với hắn. Nói thực lòng, đối với loại tình cảm sâu
sắc đến độ đào xác chết lên thành thân đó của Tần Mộc Viễn, tự nơi đáy
lòng tôi có hơi rờn rợn. Thật chẳng rõ nếu như tôi chết rồi, liệu Tư Mã Cẩn
Du có đào xác tôi lên rồi mặc áo cưới vào như thế không đây?

Chỉ mới nghĩ thôi tôi đã không kìm được, toàn thân nổi da gà.

Ngó nhìn bóng lưng của Tư Mã Cẩn Du, tôi thầm buông tiếng thở dài,

vốn là một mỹ nam yêu nghiệt, cớ sao lại điên cuồng thế này? Đáng tiếc,
đáng tiếc quá!

Khi đến thủy tạ, Tư Mã Cẩn Du ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó

đưa tay vỗ nhẹ vào chiếc bên cạnh. “Lại đây!”

Tôi không muốn nên ngồi xuống chỗ đối diện với hắn. “Tiểu nữ ngồi

đây là được rồi, mặt đối mặt dễ nói chuyện hơn.” Hắn lại cau mày lần nữa,
trên mặt lộ rõ vẻ không vui, nhưng cũng không bức ép gì tôi.

Hắn đột nhiên khẽ vỗ tay mấy cái, lập tức có tùy tùng dâng lên một

bình rượu và bốn, năm đĩa bánh ngọt. Hắn đích thân rót cho tôi một chén,
tôi ngửi thử, thấy hương rượu thơm ngát, liền khẽ nhấp một ngụm, cũng
khá ngon, có điều tôi lại không thể nhận ra là rượu gì.

Tư Mã Cẩn Du cười nói: “Đây là rượu Hà Hương, thứ mà trước đây

nàng thích uống nhất đấy. Hồi nhỏ nàng cứ thường xuyên quấn lấy ta, đòi
ta đưa nàng đến quán rượu để uống loại rượu này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.