TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 204

Tôi hơi sững người ra, Tư Mã Cẩn Du lại nói tiếp: “Nàng nếm thử

bánh ngọt đi, đều là loại nàng thích ăn cả đấy.”

Tôi lần lượt liếc mắt xem qua bốn, năm đĩa bánh ngọt trên bàn, thấy

những loại bánh này tôi quả thực đều đã từng nếm thử nhưng lại không
phải là loại mà tôi thích ăn nhất. Tư Mã Cẩn Du mắt ngợp nét cười, nhìn tôi
chăm chú, nhưng tôi lại biết người hắn nhìn không phải tôi, mà là Tạ Uyển.

Tôi buông ly rượu xuống, nói: “Thái tử điện hạ, tiểu nữ là Bình

Nguyệt, là Tiêu Uyển, không phải là Tạ Uyển.” Tôi lấy cây trâm phỉ thúy
đỏ trổ hoa trong tay áo ra, đặt lên bàn, khẽ nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ có
lòng thương yêu, nhưng cây trâm này Bình Nguyệt thực sự không nhận
nổi.”

Sắc mặt Tư Mã Cẩn Du tức thì trở nên âm u vô hạn. Tôi thầm sợ hãi,

nhưng dù gì cũng đã nói rồi, chi bằng hãy nói hết ra luôn. Có câu rằng “đau
dài chẳng bằng đau ngắn”, kiếp trước và kiếp này vốn sớm nên có một sự
phân định rõ ràng.

Tôi cắn chặt môi, nói tiếp: “Thái tử có nhớ những lời mà Bình Nguyệt

từng nói tại chùa Bảo Ân không? Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp
này, bất kể là kiếp trước ai nợ ai thì đó cũng chỉ là chuyện của kiếp trước
mà thôi. Bây giờ ngài là Thái tử một nước, thân phận tôn quý vô song,
muốn có cái gì cũng đều có thể dễ dàng đạt được, sao phải vương vấn
chuyện kiếp trước làm gì? Huống chi…” Hơi dừng một chút, tôi nói tiếp:
“Thái tử có điều không biết, Bình Nguyệt vừa mới ra đời đã là người không
có trái tim, không hiểu gì về tình ái. Nếu Thái tử cưới Bình Nguyệt về, vậy
thì thực chẳng khác nào một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

Tôi quả thực có suy nghĩ như vậy, vì tôi là một người không có trái

tim, bất kể cưới ai thì cũng đều là một bãi phân trâu chờ người ta cắm vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.