TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 206

Tôi lại nói: “Suốt kiếp này ta đều không thể nào thích ngài được.”

Y nói: “Thế lại càng hợp ý của ta, nàng đừng thích ai cả, cứ ở bên

cạnh ta là được rồi.”

Tròng mắt tôi đảo qua đảo lại không ngừng. “Ngài… ngài không phải

là thích Dịch Phong ư? Ngài không háo nam sắc ư?”

“Ta vốn cứ ngỡ Dịch Phong là nàng, nhưng may nhờ có cây trâm phỉ

thúy đỏ này nên ta mới tìm lại được A Uyển của ta.” Tư Mã Cẩn Du đột
nhiên lại gần tôi, thừa dịp tôi chưa kịp phản ứng mà rút ngay cây trâm cài
trên búi tóc của tôi xuống. “Sau này nàng chỉ được cài thứ ta tặng cho nàng
thôi.”

Tôi nói: “Cây trâm đó là do cha tặng cho ta đấy.”

Tư Mã Cẩn Du nói giọng hững hờ: “Cha nàng cũng thế, mẹ nàng cũng

thế, tự bản thân nàng mua cũng thế…” Hơi dừng một chút, trên mặt hắn lộ
ra vẻ âm u vô hạn. “Đều không được.” Hắn kéo tôi lại, nắm chặt lấy cổ tay
tôi, khiến tôi hơi đau đớn.

Tôi không kìm được lớn tiếng kêu lên: “Ngài làm ta đau rồi.”

Tư Mã Cẩn Du không hề giảm bớt lực, còn dán sát mặt vào mặt tôi.

Tôi muốn giãy ra khỏi hắn nhưng lại không sao làm được. Tôi vô thức nhớ
tới công phu quyền cước mà Thẩm Hành dạy mình, bèn dùng chân ra sức
đá. Chẳng ngờ Tư Mã Cẩn Du lại ghì toàn bộ thân thể tôi vào sát cây cột
trong thủy tạ, khiến hai chân tôi không có sức phản kháng.

Từ nhỏ tới giờ tôi nào đã từng bị làm nhục thế này, thế là không chút

nghĩ ngợi, lập tức vung tay lên tát cho Tư Mã Cẩn Du một cái.

Một tiếng “bốp” vang lên, lúc ấy tôi mới ý thức được là mình vừa

đánh Thái tử, kẻ xưa nay vốn nổi tiếng khó tính nhất Thiên Long triều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.