TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 212

Tôi đột nhiên nhớ tới việc thời gian vừa rồi mẹ đã thay đổi hẳn thái độ

với Thẩm Hành, ban đầu mẹ rõ ràng là rất bất mãn với y, nhưng bây giờ cứ
mỗi lần nhắc tới Thẩm Hành là bà lại cười đến híp cả mắt, bộ dạng đó thật
chẳng khác nào mẹ vợ đang nói về con rể của mình.

Rốt cuộc điều gì đã khiến mẹ thay đổi thái độ như thế nhỉ?

Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng cho rằng việc này nhất định là do cha

mà ra. Kể từ ngày đón Thẩm Hành về phủ, cha liền hết sức xem trọng y,
từng câu từng từ khi nói về y đều lộ rõ vẻ khâm phục và hài lòng, mà bất kể
Thẩm Hành làm gì, cho dù là chuyện hoang đường đến mấy, cha cũng đều
nói rằng cao nhân tự có cách làm việc của cao nhân.

Nhưng… dù có là cao nhân thì cha cũng không nên tùy tiện gả con gái

của mình cho người ta như thế!

Tôi hơi cau mày, nghiêm mặt nói với Lê Tâm: “Nhớ đấy, không được

nói chuyện này với bất kỳ ai khác.” Dứt lời, tôi bèn xuống khỏi giường,
khoác áo choàng, rời khỏi tiểu viện của mình.

Mới đi chưa được bao lâu tôi đã gặp gã hầu của cha, gã đang định

khom người hành lễ thì tôi đã xua tay bảo thôi, sau đó hằm hè hỏi: “Cha ta
giờ đang ở đâu?”

Gã đáp: “Bẩm Quận chúa, Vương gia đang ở trong đại sảnh…”

Vừa nghe thấy hai chữ “đại sảnh”, tôi đã không thèm đợi gã hầu nói

hết, rảo bước đi về phía đó luôn. Sắp tới Trung Thu, hoa quế trong vương
phủ nở rộ, dọc đường tôi đi hương quế thơm nồng, nhưng tôi chẳng có tâm
trạng đâu mà nán lại.

Khi tới đại sảnh, tôi thấy có hai gã người hầu đừng canh giữ bên

ngoài. Có lẽ vì thấy tôi mặt mũi hằm hè nên họ đâm ra sợ hãi, ngay đến
hành lễ cũng quên mất. Tôi cứ thế đá bung cửa ra rồi xông vào trong, lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.