TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 213

tiếng nói với cha lúc này đang ngồi trền ghế đàn hương uống trà: “Cha, cha
không thể gả con cho sư phụ được, con không muốn thế đâu!”

Cha lập tức biến hẳn sắc mặt, ánh mắt vội vã liếc về phía sau bên phải

tôi. Tôi chẳng hề lưu tâm, tranh thủ trước khi cha kịp lên tiếng mà nói ra
hết suy nghĩ trong lòng mình.

“Cha quên rồi sao? Thẩm Hành là sư phụ con, môt ngày làm thấy cả

đời làm cha.” Nghĩ tới việc Thẩm Hành không thích tôi nói ra lời này nên
tôi liền chữa lại: “Cho dù không phải là cả đời làm cha thì cũng là cả đời
làm anh. Trong lòng A Uyển, sư phụ giống như là cha với huynh trưởng
vậy, cha chớ nên bất chấp luân thường đạo lý mà gả con cho sư phụ như
thế! A Uyển không muốn gả cho sư phụ đâu!”

Kỳ thực tôi gả cho ai cũng không có vấn đề gì, nhưng riêng Thẩm

Hành thì không được.

Trong lòng tôi, Thẩm Hành giống như là người thân vậy, bắt tôi gả cho

Thẩm Hành thì có khác gì bắt tôi gả cho huynh trưởng?

Sợ cha xem trọng Thẩm Hành quá mức, thế là tôi bèn buông ra một

câu nặng lời: “Nếu cha không đồng ý với A Uyển, A Uyển thà chết đi còn
hơn.”

Cha vỗ bàn đứng dậy, mặt mũi tái xanh. Tôi đã hiểu quá rõ tính của

cha, tiếp theo đây ông nhất định sẽ mắng cho tôi một trận. Nhưng nằm
ngoài ý liệu của tôi, ánh mắt cha lại lần nữa liếc về phía sau bên phải tôi,
mà lần này bên trong đó còn thấp thoáng mấy tia hoang mang và lúng túng.

Tôi rốt cuộc đã phát hiện ra sự lạ, liền nhìn theo hướng ánh mắt của

cha, và rồi không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Hành. Chỉ thấy y lúc này đang
cầm một cuốn sách, năm ngón tay trắng bệch, còn nổi rõ gân xanh, hình
như đã đứng ở đó được một thời gian rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.