TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 215

Thẩm Hành không nói một lời, khuôn mặt như cứng đờ ra đó, đôi môi

trở nên trắng nhợt.

Tôi nói: “Cha, cha xem kìa, người ghép đôi bừa bãi đã khiến cho sư

phụ tức giận đến nỗi chẳng nói nổi thành lời rồi đấy. Nếu cha thực sự xem
trọng sư phụ như vậy thì hãy thu sư phụ làm nghĩa tử là được rồi.” Vừa nói
tôi vừa quay sang nhìn Thẩm Hành. “Sư phụ, người thấy đề nghị này của A
Uyển thế nào?”

Thẩm Hành mặt lộ nét thê lương, dường như không nghe thấy lời của

tôi, mãi một hồi lâu sau vẫn chẳng cất tiếng trả lời.

Cha đập bàn giận dữ quát: “Ta với sư phụ con đang bàn chuyện

nghiêm túc, con còn chưa được phép đã tùy tiện xông vào, thực là quá ư
hỗn láo! Ra ngoài ngay! Trở về tiểu viện của con đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm
nửa tháng! Tuyệt đối không được bước chân ra ngoài nửa bước!”

Thần sắc của cha thật là quá đáng sợ, tôi khẽ run lên, rồi liền lùi lại

mấy bước và tránh đến sau lưng Thẩm Hành.

Quãng thời gian này tính tình của cha rất nóng nảy, lại vì cãi nhau với

huynh trưởng nhiều nên đâm ra thích đập đồ. Nhưng bây giờ có Thẩm
Hành ở đây, cha dù thế nào cũng phải kiêng dè một chút, ắt không đến nỗi
vì giận quá mà cầm chén trà lên ném tôi.

Tôi thò đầu ra nói: “Cha mà không đồng ý với con, con sẽ không rời

đi đâu.”

Có Thẩm Hành đứng chắn trước mặt, tôi chẳng sợ đâu.

Cha quả nhiên đã giận đến nỗi râu tóc dựng đứng cả lên. Tôi chớp

chớp mắt nói: “Chỉ cần cha đồng ý với A Uyển, A Uyển sẽ lập tức quay về
đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.