TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 217

trách cha con. Gần đây cha con cãi nhau với huynh trưởng nhiều quá nên
đâm ra hơi hồ đồ, bằng không đã chẳng nảy ra suy nghĩ nhảm nhí như vậy.”

Thẩm Hành dường như không muốn nhắc tới chuyện này, sắc mặt lộ

rõ vẻ hờ hững. Lúc này lá thu rơi lả tả, nhìn cảnh vật này, tôi bỗng có cảm
giác Thẩm Hành cô đơn buồn thảm quá chừng. Tôi nói: “Sư phụ yên tâm,
nếu cha con nhất quyết ép người lấy con, người cứ việc quay về Đại Phụng
triều là được.”

Ánh mắt Thẩm Hành lúc này như ẩn chứa muôn vàn lời muốn nói, mà

bên trong đó còn có những tia cảm xúc tôi không sao hiểu được.

“Sư phụ, người sao vậy?” Hơi dừng một chút, tôi lại hỏi: “Có phải

Thái tử đã làm gì người rồi không?” Nói tới đây, tôi chợt nhớ tới một
chuyện, liền hỏi tiếp: “Sư phụ, người đã tra ra manh mối gì về gã thích
khách lần trước chưa?”

Thẩm Hành trả lời bằng giọng khản đặc: “Đó là người của Thái tử.”

Tôi đắn đo một chút, cuối cùng bèn kể lại hết những lời Tư Mã Cẩn

Du đã nói ngày hôm đó với Thẩm Hành. Kể xong, tôi thở dài than: “Kiếp
trước con nhất định đã làm ra quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, nên
kiếp này mới bất hạnh như vậy.”

Tôi biết sư phụ là một cao nhân, nhưng Tư Mã Cẩn Du dù sao cũng là

Thái tử một nước, nếu hắn thực sự muốn đối phó với Thẩm Hành thì chẳng
có gì là khó khăn cả. Tôi nói: “Tên Thái tử này tính tình biến hóa đa đoan,
sư phụ chớ nên tiếp xúc nhiều với hắn làm gì.”

Thẩm Hành chợt ngẩn ngơ nhìn tôi hỏi: “A Uyển đang lo lắng cho ta

đó ư?”

Tôi cười hì hì, nói: “Sư phụ là sư phụ của con, con thân là đồ đệ tất

nhiên phải lo lắng cho sư phụ rồi. Nếu sư phụ có bề gì, con biết tìm ai tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.