TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 216

“Con…” Cha cầm chén trà lên, làm tôi sợ đến nỗi phải vội vàng rụt

đầu về.

Thẩm Hành lúc này rốt cuộc đã lên tiếng: “Vương gia, Quận chúa còn

ít tuổi, chỉ là nhất thời nghịch ngợm thôi. Vương gia chớ nên giận quá mà
làm ảnh hưởng tới thân thể, còn về…” Cánh tay Thẩm Hành khẽ động đậy,
tôi có thể cảm nhận được y đã làm ra động tác gì đó, có điều ý tứ là gì thì
tôi đương nhiên chẳng thể tỏ tường.

Tôi thò đầu ra, thấy cha đã giấu cơn giận trên mặt đi rồi, trong ánh mắt

nhìn về phía tôi ngợp đầy vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đã lại biến
thành bất lực. Rồi cha nói: “Được rồi, chuyện này để sau hãy nói.”

Tôi biết là cha đã nhượng bộ, trong thời gian tới sẽ không nhắc lại

chuyện này nữa.

Tôi cười hì hì, nói: “Cha anh minh quá.”

Thấy sắc mặt cha lại có xu hướng trở nên xám xịt, tôi vội vàng nói:

“Bây giờ A Uyển quay về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ngay đây.”

Sau khi rời khỏi đại sảnh, tâm trạng tôi khá tốt vì đã khiến cha bỏ

được suy nghĩ hoang đường kia đi, thầm nhủ may mà mình kịp thời ngăn
cản, bằng không đã phải gả cho Thẩm Hành rồi, mà như thế thì thực sự
không hay chút nào cả.

Trên đường tới đây chẳng có lòng dạ nào mà ngắm cảnh, bây giờ tâm

trạng đã thoải mái hơn, tôi bèn đi chậm lại, vừa ngắm cảnh hoa vừa ngắm
cảnh thu. Mới đi được một lát, từ sau lưng tôi đã chợt vang lên giọng nói
của Thẩm Hành: “A Uyển…”

Tôi ngoảnh đầu nhìn, lập tức cười híp mắt gọi một tiếng “sư phụ”.

Nhưng nghĩ tới lời của Tư Mã Cẩn Du, tôi vội vàng ngó quanh bốn phía,
sau khi thấy không có ai mới yên tâm bước tới, nói: “Sư phụ, người đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.