TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 224

Chi, bây giờ thì có Lê Tâm, Bích Dung, đều là cây cỏ cả, cũng có thể tính
là một đặc điểm riêng.”

Bích Dung hướng về phía tôi mà dập đầu ba cái thật mạnh, trên vầng

trán trắng nõn đã có mấy vệt máu rỉ ra.

“Quận chúa, Bích Dung sẽ một lòng một dạ hầu hạ người.”

Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy ả a hoàn mới tên gọi Bích Dung này của

mình hình như đang rất cao hứng thì phải, liền lén hỏi Thẩm Hành: “Sư
phụ, đứa a hoàn này người kiếm từ đâu về vậy?”

Thẩm Hành hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

Tôi nói: “Quần áo mà thị mặc trên người không hề tầm thường, cử chỉ

khí độ cũng chẳng giống như con nhà cùng khổ, tại sao lại rơi vào cảnh
phải bán thân làm nô tỳ thế này? Hơn nữa vừa rồi con quan sát thì thấy thị
hình như đang rất cao hứng, việc này quả thực có chút không bình thường.”

Thẩm Hành khẽ ho một tiếng. “Bích Dung vốn xuất thân từ gia đình

quan lại, về sau gia cảnh sa sút, mà người thân của cô ta lại từng có ơn với
ta, bản thân cô ta thì hết sức sùng bái A Uyển, thế là ta bèn đưa cô ta tới
đây.”

Tôi bất giác sững người. “Sùng bái con? Vì lý do gì chứ?” Tôi nào đã

từng làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đâu, thế mà lại có một a hoàn
sùng bái tôi, đây thực đúng là chuyện lạ.

Thẩm Hành cười nói: “Việc này thì cần A Uyển tự mình đi hỏi Bích

Dung rồi.”

Về sau tôi hỏi Bích Dung việc này, Bích Dung liền thay đổi hẳn bộ

dạng ung dung điềm đạm, tỏ vẻ thẹn thùng nói: “Trong bữa tiệc mùa hạ dạo
trước, Quận chúa chỉ bằng vào một khúc nhạc đã làm chấn động cả đô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.