TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 225

thành, hai vị Hoàng tử quyền thế ngút trời đều phải quỳ gối trước tiếng đàn
của Quận chúa. Bích Dung sau khi hay tin liền bắt đầu sinh lòng sùng bái
Quận chúa, trong lòng chỉ mong có thể ở gần kề bên Quận chúa thôi, thế
rồi gần đây được Thẩm công tử trao cho cơ hội, Bích Dung tất nhiên là hết
sức mừng rỡ. Dù đã cố hết sức giấu tâm trạng ấy đi, nhưng xem ra nỗi
mừng vui của Bích Dung rốt cuộc vẫn bị Quận chúa nhìn thấy cả.”

Tôi nghe xong, khóe môi bất giác hơi co giật.

Cái giống tin đồn này một đồn mười, mười đồn trăm, đến cuối cùng

không ngờ lại bị đồn thành như thế.

Sau khi quãng thời gian đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm kết thúc, việc đầu

tiên mà tôi làm chính là đi gặp cha để thể hiện lòng hối cải. Tôi lười chẳng
muốn nghĩ ngợi, bèn kêu Bích Dung viết cho mình một trang giấy dày đặc
toàn chữ là chữ, khi rời khỏi tiểu viện thì ngó mắt xem qua, bây giờ liền
thao thao bất tuyệt nói với cha một tràng dài không nghỉ.

Hôm nay tâm trạng cha có vẻ không tệ, tôi mới nói được gần một nửa

thì ông đã xua tay bảo tôi không cần nói nữa, rồi sau đó còn cười híp mắt
nói với tôi: “Biết sai là được rồi. Cha biết con thích nghe đàn, cũng biết con
thích nghe Dịch Phong gảy đàn nên hôm nay đã cất công sai người đi mời
Dịch Phong về đây, con muốn nghe bao lâu thì cứ việc nghe tùy thích.”

Tôi không kìm được ngạc nhiên bật thốt: “Nhưng Dịch Phong không

phải là người của Thái tử ư?”

Cha nói: “Đúng là người của Thái tử, song Dịch Phong còn chưa được

chuộc thân, xét cho cùng vẫn là kỹ nam của Nam Phong quán. Lẽ nào cha
mời một kỹ nam về gảy đàn cho con gái nghe cũng không được sao?”

Tôi nhủ thầm hôm nay mặt trời nhất định là mọc từ đằng tây rồi, nếu

chuyện này đơn giản như vậy, tại sao khi xưa cha lại vì huynh trưởng mời
Dịch Phong về mà giận huynh ấy suốt một thời gian dài như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.