TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 251

bẩm báo với cha mẹ. Bây giờ tôi đã trở về, cứ nên đi thỉnh an cha mẹ trước
là tốt nhất.

Nếu làm lớn chuyện này lên, kỳ thực đối với ai cũng đều không có lợi.

Thẩm Hành nói với ả a hoàn đó: “Đi gọi A Thanh lại đây.”

A hoàn đó đáp “vâng” một tiếng.

Thẩm Hành lại nói với tôi: “Trước khi rời phủ ta đã nói với Vương gia

và Vương phi một tiếng rồi, bọn họ cũng đều đã biết tình hình hiện tại, chỉ
nói là sau khi quay về con cứ yên tâm nghỉ ngơi là được.”

Tôi vốn không phải loại người mừng giận đều thể hiện ra ngoài mặt,

thêm nữa hôm nay tâm trạng thực sự đang không vui, thế là trên mặt chẳng
có lấy một tia biểu cảm nào. Nhưng Thẩm Hành quả đúng là lợi hại, vẫn dễ
dàng nắm bắt được tâm tư của tôi.

“Quãng thời gian này sức khỏe của con không được tốt, nếu không kịp

thời dùng bữa sáng, công hiệu của thuốc sẽ bị kém đi nhiều. A Uyển, ta biết
con có lời muốn nói với ta, ta cũng có lời muốn nói với con, có điều việc
này không cần vội, cứ nên dùng bữa sáng trước đã, đừng nên làm ảnh
hưởng tới thân thể của mình, được chăng?” Trong lời của Thẩm Hành rõ
ràng có mang ý khẩn cầu, đặc biệt là hai chữ “được chăng” cuối cùng đó
còn nhẹ nhàng khép nép, điều này tôi thực sự mới thấy lần đầu.

Có lẽ vì sợ tôi không đồng ý, Thẩm Hành lại nói tiếp: “Bữa sáng hôm

nay ta đã sai A Thanh làm từ đêm qua đấy, tất cả đều hợp với khẩu vị của
con. Ngoài ra ta mới viết được một khúc đàn mới, lát nữa sẽ gảy để trợ
hứng cho con khi con dùng bữa.”

Y nhìn tôi chăm chú, dè dặt nói: “A Uyển, chúng ta đi dùng bữa sáng

trước đã nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.