TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 252

Bất kể là đồ ăn do Thẩm Hành đích thân làm hay là sai người khác

làm thì cũng đều rất hợp với khẩu vị của tôi, mỗi lần tôi ăn rồi là lại không
kìm lòng được muốn ăn nữa. Còn tiếng đàn của Thẩm Hành cũng là thứ mà
tôi đắm đuối si mê. Bây giờ y làm như vậy thực chẳng khác nào vứt ra
trước mặt tôi một miếng mồi lớn.

Tôi giống như một con cá bị bỏ đói dưới nước lâu ngày, mồi câu vừa

được ném xuống là liền tợp lấy ngay mà chẳng có bao nhiêu do dự.

“Được.”

Trên mặt Thẩm Hành lập tức lộ rõ nét mừng. “Đến tiểu viện của con

hay là tiểu viện của ta?”

Tôi đáp: “Về tiểu viện của con.”

Không đầy nửa tuần hương sau, A Thanh đã mang tới những món ăn

nóng hổi, kèm theo đó còn có cả cây ngũ huyền cầm của Thẩm Hành nữa.
Lúc này tôi và Thẩm Hành cùng ngồi trong Tây các, Lê Tâm và Bích Đồng
thì đứng hầu ngay bên cạnh.

Trong chiếc bát sứ trắng tinh đã múc đầy cháo lá sen, bánh bao cùng

bánh nướng để trong đĩa thì vẫn còn nghi ngút hơi nóng, khiến tôi nhìn mà
thèm thuồng vô hạn. Thẩm Hành ngồi một bên bắt đầu gảy đàn, tiếng nhạc
vang lên dần dần tạo thành một làn điệu mới, nghe cứ như tiếng suối chảy
róc rách nơi núi rừng, khiến người ta vô cùng thư thái.

Mới ăn được mấy thìa cháo, tôi đã nghe đến si mê, dường như linh

hồn đã theo tiếng đàn bay vào nơi núi sâu rừng thẳm rồi. Chỉ thấy lúc này
bên cạnh là một dòng suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, Thẩm Hành thì
ngồi trên một tảng đá ven bờ suối, quần áo phất phơ, dáng vẻ thực là anh
tuấn bất phàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.