TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 254

Dịch Phong đã không phải là Thẩm Yến, vậy thì… xung quanh tôi chỉ

còn mỗi Thẩm Hành là phù hợp với thân phận này mà thôi.

Tôi vốn định hôm nay sẽ nói rõ ràng với Thẩm Hành rằng hai chúng

tôi tốt nhất là hãy mỗi người mỗi ngả, sau này y chớ có đến làm phiền tôi
nữa. Nhưng thật không ngờ Thẩm Hành lại nói ra trước những lời như vậy,
làm cho những lời đã được chuẩn bị sẵn của tôi căn bản chẳng có chỗ dùng.

Nhớ tới bộ dạng hùng hổ của Tư Mã Cẩn Du, tôi nghĩ mình đã đại

khái hiểu được tại sao Tạ Uyển lại lựa chọn Thẩm Yến thay vì Tần Mộc
Viễn rồi.

Mà những lời này của Thẩm Hành quả thực là rất cao minh, tôi vốn

định mượn chuyện này để đuổi y rời khỏi vương phủ, nhưng y đã nói như
thế, nếu tôi còn muốn tiếp tục truy cứu nữa thì rõ là không hiểu lý lẽ. Có
điều, Thẩm Hành đã buông bỏ được chuyện kiếp trước như thế rồi, tôi
đương nhiên không cần phải lo lắng điều gì nữa cả.

Khuôn mặt vốn căng cứng từ lâu rốt cuộc cũng đã dãn ra, tôi nói: “Sư

phụ phải nhớ lấy những lời đã nói hôm nay đấy.”

Thẩm Hành dường như vừa thở phào một hơi. “Ừm.”

Đồ ăn trên bàn vẫn còn lại quá nữa, vâng theo lời dạy ăn uống chi tiêu

phải tiết kiệm của mẹ thường ngày, tôi bèn múc cho Thẩm Hành một bát
cháo lá sen, nói: “Sư phụ gảy đàn đã lâu, chắc cũng mệt rồi. Người hãy ăn
chút cháo đi.”

Trong mắt thoáng hiện mấy nét cười, Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu

tôi.

Tôi vô thức né tránh, đồng thời nhìn y bằng ánh mắt cảnh giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.