TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 255

Bàn tay của Thẩm Hành cứng đờ ra đó, vẻ buồn bã trên mặt lộ ra rõ

ràng. Tôi quan sát cực kỳ cẩn thận, vừa định mở miệng nói ra mấy lời gì đó
thì y đã lại khôi phục bộ dạng bình thường, thu tay về nói: “Trên đầu A
Uyển có chiếc lá rụng.”

Tôi đưa tay lên sờ đầu.

Thẩm Hành mặt không đổi sắc nói: “Đã được vi sư lấy xuống rồi.”

Tôi cũng không rõ lời này của Thẩm Hành là thật hay giả, có điều

nhìn thần sắc của y thì quả thực hết sức chân thành, tôi nghĩ chắc y nói thật,
cho nên cũng không tính toán gì nữa. Có điều sau khi suy đi nghĩ lại một
phen, tôi cảm thấy có một số lời vẫn cần phải nói ra cho rõ ràng.

Trong khi Thẩm Hành đang chuyên tâm ăn cháo, tôi hơi hắng giọng

một chút, sau đó nói: “Sư phụ nghĩ cái gì trong lòng, A Uyển không quản
được, nhưng xin sư phụ nhớ là phải giữ chừng mực. Sư phụ đối tốt với con,
sau này con cũng sẽ hiếu kính với sư phụ. Thời gian vừa qua con bị chuyện
trong kiếp trước làm cho tâm trạng rối bời, do đó thực sự không muốn bị
vướng bận bởi kiếp trước của mình nữa…”

Cháo trong bát của Thẩm Hành vẫn còn quá nửa, y đột nhiên buông

thìa xuống, tôi nhìn vẻ mặt y thì xem chừng khó có thể ăn tiếp được. Tôi
dừng lại một chút, hỏi: “Không ăn nữa ư?”

Thẩm Hành hơi mấp máy khóe môi, đáp: “Không ăn nữa.”

“Vậy con nói tiếp…”

Sắc mặt Thẩm Hành không được dễ coi cho lắm, dường như y đang cố

kìm nén điều gì, toàn bộ khuôn mặt đều trở nên căng cứng nhưng y lại vẫn
cố rặn ra một nụ cười, sau đó khẽ gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.