TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 257

tưởng Thẩm Hành như thế, nếu tôi dám đuổi y ra khỏi phủ, có lẽ bản thân
chỉ còn nước cuốn gói đi theo y thôi.

Còn về Dịch Phong, mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ y rốt cuộc là ai,

nhưng từ biểu hiện của y mà xét thì rõ ràng cũng không muốn tiếp xúc
nhiều với tôi. Có câu rằng mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, chỉ cần y
không xuất hiện trước mặt tôi là đã đủ rồi.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tư Mã Cẩn Du là khó dây nhất, và bây giờ

khiến tôi phải đau đầu cũng chính là hắn. Nhưng ngoài việc thắp hương cầu
khấn Phật hy vọng hắn không thể thuận lợi đăng cơ, tôi thực sự chẳng nghĩ
ra được biện pháp nào để thoát khỏi hắn cả.

Nghĩ tới tài thần cơ diệu toán của Thẩm Hành, tôi không kìm được

hỏi: “Sư phụ, theo người thì trong cuộc chiến giành ngôi báu đó người
chiến thắng cuối cùng sẽ là Thái tử hay tam Hoàng tử?”

Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú, hỏi ngược lại: “Con muốn ai thắng?”

Tôi không chút do dự đáp ngay: “Chỉ cần không phải là Thái tử, ai

cũng đều được hết.”

Thẩm Hành mỉm cười vui vẻ hỏi: “A Uyển không thích Thái tử ư?”

Tôi gật đầu đáp: “Chỉ cần là người có dính dáng tới kiếp trước, con

đều không thích cả.” Thấy sắc mặt Thẩm Hành xấu đi, tôi vội vàng nói:
“Đương nhiên, sư phụ không nằm trong số đó. Trong lòng con, sư phụ
giống như là huynh trưởng của con vậy.”

Thẩm Hành khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói: “Tâm nguyện của A

Uyển rồi sẽ trở thành hiện thực thôi.”

Tôi vừa nghe thấy thế thì bất giác cả mừng, đủ loại tâm trạng phiền

muộn trong những ngày qua đều được xua tan sạch sẽ. Chờ sau khi tân đế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.