TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 322

Tôi lập tức sinh lòng cảnh giác, vì xưa nay tôi vốn chẳng thể đoán

được tâm tư của Tư Mã Cẩn Du, mà việc bản thân không có trái tim cũng là
do sự gợi ý ngầm của Tư Mã Cẩn Du tôi mới biết, giờ đây hắn lại muốn nói
cho tôi biết nguyên nhân tôi không có trái tim, thực chẳng rõ là định giở trò
gì nữa.

Tư Mã Cẩn Du chợt lại chuyển chủ đề: “Ký ức về kiếp trước nàng đã

nhớ lại được bao nhiêu rồi.”

Tôi lại càng cảnh giác hơn, chỉ còn thiếu nước kiếm lấy một tấm lá

chắn che trước mặt mình nữa thôi. Tôi chần chừ một lát rồi mới đáp:
“Không nhiều, cũng không ít.”

“Chuyện về Thẩm Yến, nàng nhớ lại được bao nhiêu rồi?”

Tôi trả lời: “Không nhiều, cũng không ít.”

Tư Mã Cẩn Du hơi cau mày lại. Tôi nhủ thầm, rõ ràng là ngươi bảo ta

đừng nhắc đến sư phụ, thế mà giờ ngươi lại đi nhắc. Cặp mắt phượng hẹp
dài của hắn nhìn tôi chằm chặp, trông có vẻ khá nguy hiểm, từ trong mũi
thì phát ra một âm thanh thật dài…

“Hửm?”

Tôi thành thực nói: “Thực sự là chẳng nhớ được bao nhiêu cả, ta chỉ

biết y là sư phụ của ta thôi.” Nói thực lòng, chuyện kiếp trước tôi biết được
nhiều nhất vẫn là chuyện về Tần Mộc Viễn, đó còn là bởi vì Tư Mã Cẩn Du
đã dùng cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia để ép tôi nhớ lại. Còn chuyện về
Tạ Uyển thì tôi cũng chẳng biết nhiều, đến bây giờ cũng chỉ mới tình cờ
gặp gỡ cô ta một lần ở địa phủ, lại thông qua một cuộc trò chuyện mà biết
rằng cô ta bị nhốt trong một hang động, cuộc sống chẳng dễ chịu gì, ngoài
ra thì không biết gì hơn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.