TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 323

Riêng về Thẩm Yến, trước giờ tôi vốn chỉ được nghe nói về y qua

miệng của những người khác, còn chưa từng nằm mơ thấy y lần nào. Mà
trong giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười sáu năm trời kia tuy cũng có Thẩm
Yến nhưng đó lại chỉ là một cái bóng màu trắng mơ hồ, mỗi lần tỉnh lại tôi
đều chẳng còn nhớ được bao nhiêu.

Chẳng biết có phải là do Tạ Uyển trước khi chết quá oán hận hay

không mà trong kiếp này tôi gần như là không có chút ký ức gì về Thẩm
Yến cả.

Tư Mã Cẩn Du hỏi: “Lời của nàng đều là thật chứ?”

Tôi đáp: “Thật đấy, chuyện về kiếp trước ta căn bản không cần phải

lừa dối ngươi làm gì.”

Tư Mã Cẩn Du nhếch môi cười, nói: “Vậy thì tốt, nhớ lại những

chuyện về Thẩm Yến căn bản chẳng có lợi gì cho nàng. Nàng chỉ cần nhớ
đến ta là được rồi.”

Nghe thấy những lời này của Tư Mã Cẩn Du, tôi hoàn toàn không tán

đồng chút nào, vì bây giờ người mà tôi quan tâm tới nhất là Dịch Phong,
nhưng Tư Mã Cẩn Du lại cứ nửa úp nửa mở, không chịu nói ra toàn bộ, thật
là quá ư đáng ghét. Tôi hỏi: “Dịch Phong rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Tư Mã Cẩn Du cất giọng hững hờ đáp: “Dịch Phong hoàn toàn là một

sự bất ngờ. Ta nghe Bích Dung nói nàng trước lúc lâm chung muốn kiếp
sau được làm một người không có trái tim nên bèn thỏa mãn nguyện vọng
đó cho nàng. A Uyển không biết đấy thôi, con người có ba hồn bảy phách,
nếu thiếu mất một phách thì sẽ bị thiếu đi một số thứ mà con người vốn
phải có…”

Tôi lập tức hiểu ra. “Ý ngươi là ta bây giờ bị thiếu mất một phách? Mà

một phách đó đang ở trên người Dịch Phong?” Cho nên tôi vừa mới gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.