TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 335

Tôi đưa tay sờ cằm, nói tiếp: “Có lẽ chờ đến lần sau khi Thái tử uống

rượu hoa quả, cảm giác sẽ tốt hơn một chút.”

Thẩm Hành nhíu chặt đôi mày, không nói tiếng nào đi vòng qua người

tôi, sau đó rời khỏi tiểu viện của tôi mà chẳng ngoảnh đầu lại một lần. Tôi
cảm thấy hết sức khó hiểu, bèn hỏi: “Lê Tâm, sư phụ ta làm sao vậy?”

Trên mặt Lê Tâm xuất hiện một tia lúng túng giống hệt như huynh

trưởng, rồi thị cũng gượng cười một tiếng. “Lê… Lê Tâm không rõ lắm.”

Tôi quay sang nhìn Bích Dung, Bích Dung cười khan, nói: “Nô tỳ

cũng thế.”

Bổn Quận chúa đây vốn lòng dạ rộng rãi, thêm vào đó lại đang có đồ

ngon trước mắt, cho nên căn bản chẳng thèm để ý tới bọn họ, cứ thế ngồi
xuống ghế rồi bắt đầu dùng bữa tối. Tôi vừa uống được hai thìa canh, Thẩm
Hành đã quay trở lại, thần sắc chẳng có gì lạ thường, trong tay có thêm một
chiếc bình sứ nhỏ trông khá tinh tế.

Y ngồi xuống bên cạnh tôi. “Ta vừa mới quay về lấy thuốc, chờ con

dùng bữa xong ta sẽ bôi thuốc giúp con.” Y vừa nói vừa nhìn chằm chặp
vào môi tôi, ánh mắt lập lòe không ngớt. “Nếu không bôi thuốc, chắc con
sẽ bị đau mất mấy ngày đấy.”

Hóa ra Thẩm Hành quay về để lấy thuốc. Tôi cười nói: “Con cứ tưởng

sư phụ giận con cơ.”

Thẩm Hành mím chặt môi, nói rất nhanh: “Đâu có.”

Tôi nói: “Con biết mà, chuyện nhỏ này thì có gì đáng để tức giận đâu

chứ. Hơn nữa sư phụ cũng nói rồi, chuyện hôn môi này ngoài làm với sư
phụ ra còn có thể làm với phu quân…” Lê Tâm và Bích Đồng đột ngột ho
lên thành tiếng. Tôi đưa mắt ngó qua phía bọn họ, bọn họ liền lập tức cúi
gằm mặt xuống làm bộ như thể chuyện không liên quan gì tới mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.