TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 357

“A Uyển, có chỗ nào không thoải mái không?”

Tôi hết nhìn Tư Mã Cẩn Du rồi lại nhìn Thẩm Hành, sau đó khẽ lắc

đầu nói: “Ta không sao.” Thấy hai người bọn họ đều không có vẻ gì là sẽ
nhường nhịn nhau, tôi bèn bước lên trước một bước, hậm hực nói: “Mau
tránh ra nào, ta phải ra ngoài, ở trong này ngột ngạt quá.”

Hai người bọn họ cùng lùi lại một bước, tôi rốt cuộc đã có thể rời khỏi

mật thất này. Bên ngoài chen chúc đầy những người là người, có điều tôi có
thể nhìn ra một bên là người của vương phủ, bên còn lại thì là người của Tư
Mã Cẩn Du. Bọn họ tất thảy đều cúi đầu thật thấp, không có ai gây ồn ào
chút nào.

Tư Mã Cẩn Du nói: “A Uyển, rất nhanh thôi ta sẽ có câu trả lời cho

nàng về chuyện này. Nàng là thê tử tương lai của ta, ta tuyệt đối sẽ không
để nàng phải chịu ấm ức, càng không bao giờ để nàng phải chết đi một cách
oan uổng.”

Những lời này sao nghe cứ như là đang chế giễu Thẩm Hành thế nhỉ?

Tôi đưa mắt nhìn qua phía Thẩm Hành, thấy sắc mặt y lúc này quả

nhiên đã tái nhợt đi, chắc hẳn là lại nhớ tới chuyện trong kiếp trước rồi.

Tôi cũng chẳng muốn nói nhiều, chuyện trong kiếp trước bọn họ thích

giải quyết thế nào thì giải quyết, lúc này tơi chỉ muốn về phủ nghỉ ngơi
ngay thôi. Tôi gật đầu nói: “Được.”

Sau đó Tư Mã Cẩn Du liền đích thân đưa tôi về phủ Tây Lăng Vương.

Khi xuống xe ngựa, tôi nhìn thấy Thẩm Hành từ trên xe ngựa của vương
phủ đi xuống, vì trời quá tối nên tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng
nhìn bộ dạng y khi đứng một mình bên cạnh xe ngựa thực là quá ư tịch
mịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.