TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 355

đây làm khách thế này, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa Thái tử sẽ biết được,
đến lúc đó chỉ e Thái tử sẽ phân tâm. Do đó, chi bằng đại nhân hãy thả
Bình Nguyệt ra luôn bây giờ, ta sẽ coi chuyện này như chưa từng xảy ra.”

Hắn ta thoáng lộ vẻ do dự.

Trái tim tôi đập thình thịch không ngớt, trong lòng thầm mong những

lời này có thể phát huy tác dụng.

Một lát sau, sắc mặt hắn dịu đi phần nào, nhưng cũng không thả tôi

ngay, chỉ sai người đưa đèn và đồ ăn tới cho tôi. Tôi thầm thở phào một
hơi, xem ra bây giờ hắn đang suy nghĩ về những lời vừa rồi của tôi.

Chỉ cần có thể kéo dài được một, hai ngày, bất kể hắn có chịu thả

người hay không thì tôi cũng có thể thoát khỏi nơi đây.

Tôi được cứu với tốc độ còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng. Vừa

mới dùng bữa xong chưa lâu tôi đã nghe thấy bên ngoài vang lên một tràng
những tiếng huyên náo, xen lẫn trong đó là những tiếng bước chân hỗn
loạn. Tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gọi của Bích Dung và Lê
Tâm nữa…

“Quận chúa! Quận chúa! Quận chúa!”

Họ dám quang minh chính đại gọi to như vậy, xem ra A Phù đã đưa

tới đây không ít viện binh.

Tôi tức thì lớn tiếng đáp lại: “Ta đang ở đây!”

“A, Quận chúa đang ở bên trong!” Tôi cũng chẳng rõ đó là giọng của

Bích Dung hay Lê Tâm, có điều rất nhanh sau đó cửa đã đổ xuống. Tôi vốn
cho rằng sẽ nhìn thấy hai a hoàn của mình đầu tiên, chẳng ngờ xuất hiện
trong tầm mắt của tôi trước nhất lại là Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.