TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 356

Hai người bọn họ gần như đứng sóng vai với nhau, có điều ở giữa vẫn

còn một khoảng cách nhỏ.

Không tính tới lần đầu tiên gặp Tư Mã Cẩn Du, tôi căn bản chưa từng

nhìn thấy Thẩm Hành và Tư Mã Cẩn Du xuất hiện ở cùng một nơi bao giờ.
Hai người bọn họ một người thì thanh tao nho nhã, một người thì tuấn tú
phi phàm, đặt vào một chỗ quả là vô cùng thích mắt. Nếu không phải vì chỗ
này không thích hợp, tôi thực sự muốn chăm chú ngắm nhìn một phen.

Có điều tôi cũng biết hai người này không hợp nhau. Tạm chưa xét tới

ân oán trong kiếp trước, chỉ riêng ở kiếp này, lập trường của họ cũng đã đối
nghịch với nhau rồi. Nếu Tư Mã Cẩn Du biết được Thẩm Hành đang giúp
đỡ cha tôi trong việc soán đoạt giang sơn của nhà họ Tư Mã, có lẽ lúc này
hai người bọn họ đã chẳng thể đứng chung một chỗ với nhau.

Tôi vội vàng đứng dậy, lại hé môi cười gượng.

Hai người gần như là cùng lúc cất bước, song hiềm một nỗi cửa quá

nhỏ, chỉ cho phép một người qua lọt. Có điều bọn họ lại không ai chịu
nhường ai, thế là cùng bị kẹt lại ở cửa không thể nhúc nhích. Sau đó, cả hai
liền ngoảnh đầu nhìn chằm chằm đối phương.

Nhìn bộ dạng của Tư Mã Cẩn Du, hắn ta cứ như là chỉ hận không thể

kiếm lấy một con dao nhọn mà chọc ngay vào trái tim của Thẩm Hành vậy.

Thẩm Hành thường ngày cư xử với người khác đều rất ôn hòa, thế mà

hôm nay khi đối mặt với Tư Mã Cẩn Du vẻ ôn hòa đó lại biến mất hẳn,
trong mắt ánh lên những tia sắc bén khó mà miêu tả bằng lời.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Ta…”

Hai người đồng thời ngoảnh đầu qua, cùng cất tiếng hỏi…

“A Uyển, có bị thương không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.