TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 353

người trước mắt. Quả đúng như tôi nghĩ, người bắt cóc tôi lần này là một
trong các quan viên tôi từng gặp ở chỗ Tư Mã Cẩn Du mấy hôm trước.

Hắn hôm nay mặc thường phục, tôi chẳng thể nhận ra chức tước của

hắn là gì, đành hé miệng cười nói: “Đại nhân mời Bình Nguyệt tới đây làm
khách bằng phương thức đặc biệt quá, thật khiến cho Bình Nguyệt được
yêu quá mà hóa sợ…”

Hắn ta cười lạnh nói: “Ta không phải là Thái tử điện hạ, dù ngươi có

dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi.”

Tôi khẽ ho một tiếng. “Chắc hẳn đại nhân có chút hiểu lầm với Bình

Nguyệt rồi…”

“Hiểu lầm cái gì? Thái tử điện hạ hùng tài đại lược, nếu không bởi vì

tất thảy mọi tâm tư đều đặt trên người ngươi, tam Hoàng tử há lại có cơ hội
ngông nghênh như bây giờ ư?”

Thời cổ có Đát Kỷ, Bao Tự gây họa cho quốc gia, người đời nói bọn

họ là hồng nhan họa thủy, nhưng lại chẳng có ai nhận ra bọn họ vô tội biết
bao, chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, lấy đâu ra sức mà làm khuynh
đảo một quốc gia? Nếu như đấng quân vương sáng suốt, có thể phân rõ thị
phi, lại có thể kháng cự sự quyến rũ của mỹ nhân, là một bậc hùng tài đại
lược chân chính, thì làm gì mà có tai họa? Còn như trong tình huống bây
giờ, tạm chưa xét tới việc tôi vốn chẳng bằng lòng, cứ tự dưng chụp một
chiếc mũ lớn như thế xuống đầu tôi cũng thực đã là oan cho tôi quá!

Có điều tôi biết lúc này không thể tranh cãi với đối phương, vì hắn đã

nhận định là sai lầm thuộc về tôi rồi, dù tôi có nói gì thì cũng vô ích. Hơn
nữa, nếu như trong lúc tranh cãi tôi nói năng không cẩn thận thì rất có thể
sẽ còn chọc giận hắn, đến lúc đó thực khó đoán trước được là sẽ xảy ra
chuyện gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.