TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 352

khẩu, tôi cần nhanh chóng trốn khỏi gian mật thất này. Trước đó khi tôi đi
gặp Thiện Lăng, A Phủ có lẽ đã đi theo, và khi tôi bị người ta đánh ngất, A
Phù chắc cũng đã nhìn thấy rõ ràng tất thảy.

Nói cách khác, A Phù đã biết tôi bị bắt cóc rồi.

Vậy thì, chỉ cần tôi có thể kéo dài thời gian, vương phủ nhất định sẽ

cử người tới cứu tôi. Nghĩ thế, tôi liền từ bỏ ngay suy nghĩ tự mình chạy
trốn, vì nơi này vốn xa lạ, chỉ dựa vào sức của một nử tử yếu ớt như tôi thì
căn bản không thể nào trốn thoát.

Sợi dây thừng trên người trói không hề chặt, tôi chỉ giãy mạnh mấy cái

là đã thoát được ra, rồi lại lấy cái thứ nhét trong miệng mình ra và thở phào
một hơi. Sau đó, tôi đưa tay kiểm tra cây trâm cài trên búi tóc cùng chiếc
khuy bảo thạch ở dái tai, may mà cả hai vẫn còn nguyên vẹn.

Có điều năm chiếc vòng bạc mà sư thúc tặng cho tôi đã biến mất.

Nghĩ đến việc trước đó mình đã phải cười trừ suốt một thời gian dài,

còn là vì đi gặp Thiện Lăng mà bị người ta bắt cóc, tôi không khỏi có chút
bất bình. Tự nơi đáy lòng, tôi thầm nhủ: Lần sau gặp lại Thiện Lăng nhất
định phải yêu cầu y đưa quà nhận lỗi mới được! Lần này chỉ vì năm chiếc
vòng bạc mà bị như thế này thực là thiệt thòi quá mức!

Đột nhiên, lại có tiếng bước chân vang lên, kèm theo đó còn có tiếng

trò chuyện, nhưng vì cửa bị đóng nên tôi nghe không rõ lắm. Tôi cảnh giác
tựa lưng vào bức vách lạnh băng, trong tay cầm sẵn một gói bộ thuốc, chỉ
chờ bọn họ có ác ý là tôi sẽ không chút do dự ném gói bột thuốc đó ra ngay.

Cửa được mở ra.

Ánh sáng theo đó chiếu vào trong mật thất, tôi vô thức nheo mắt lại,

chờ đến khi thích ứng được với hoàn cảnh mới thì cũng đã nhìn rõ mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.