TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 350

Từ biệt Thiện Lăng xong, tôi mang theo năm chiếc vòng bạc rời khỏi

phòng nhất phẩm. Tôi vẫn rời đi theo lối cửa sau, có điều lần này hình như
không được may mắn cho lắm. Tôi vừa mới bước qua bậu cửa của cửa sau,
còn chưa kịp đóng lại thì đã bị người ta đánh mạnh một cái vào sau gáy.
Tôi chỉ kịp cảm thấy gáy mình đau nhói, sau đó khung cảnh trước mắt liền
tối sầm đi, toàn thân tức thì mất đi tri giác.

Sau khi tỉnh táo trở lại, tôi thấy xung quanh mình là một mảng đen

thui, thò tay ra không nhìn thấy năm ngón. Tôi vô thức động đậy một chút,
mới hay thân thể mình đã bị trói bằng một sợi thừng lớn, có điều trói không
hề chặt, trong miệng thì bị nhét thứ gì đó vào.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, tính thêm cả lần này, tôi đã bị

người ta bắt cóc hai lần rồi.

Lần đầu tiên là Tư Mã Cẩn Du, lần thứ hai này là… Theo như tình

hình trước mắt, tôi cũng chẳng rõ ai là người bắt cóc tôi. Có điều nhìn vào
loại đãi ngộ tồi tệ này mà xét, chắc hẳn người đó không thể nào là Tư Mã
Cẩn Du được.

Vậy thì là ai đây?

Tôi vắt óc suy nghĩ suốt một hồi lâu nhưng vẫn chẳng tìm ra được

chút manh mối nào. Một lát sau, tôi bỗng nghe thấy có mấy tiếng bước
chân vang lại, ngay sát sau đó là một tiếng “két” khe khẽ. Tôi vội vàng
nhắm chặt mắt lại, giả bộ như mình vẫn còn chưa tỉnh.

Tiếng bước chân dừng lại ngay trước mặt tôi.

Có người đá vào chân tôi một cái, tuy không mạnh nhưng vẫn làm khá

đau, tôi phải cố hết sức mới nhịn được không kêu lên thành tiếng.

Lúc này, tôi nghe thấy có người nói: “Này, tốt xấu gì thì người ta cũng

là Quận chúa, ngươi phải thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.