TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 351

Lại có người khác khẽ “hừ” một tiếng. “Sắp chết đến nơi rồi, còn

thương hoa tiếc ngọc cái gì nữa?”

Tôi bất giác cả kinh, lần này có người muốn dồn tôi vào chỗ chết ư?

“Muốn trách thì phải trách cô ta bị đại Hoàng tử nhìn trúng. Nếu

không vì cô ta, đại Hoàng tử có thể rơi vào cảnh ngộ như bây giờ được ư?”

“Đến giờ mà còn chưa tỉnh nữa, đi bẩm với đại nhân một tiếng trước

đã vậy.” Tôi nghe thấy có người “hừ” một tiếng. “Ả Quận chúa này đúng là
yếu đuối quá chừng, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa tỉnh.”

Khi tiếng bước chân vang lên lần nữa, tôi lén hé mắt ra, thấy xung

quanh ngay đến một cái cửa sổ cũng chẳng có, mặt đất thì rất ẩm, theo phán
đoán sơ bộ của tôi nơi này có lẽ là một mật thất ở dưới lòng đất. Vừa rồi
người kia nói là phải đi bẩm báo với vị đại nhân nào đó, chắc hẳn nơi này
là phủ đệ của một vị quan viên.

Sau khi cửa được đóng lại, mật thất nhanh chóng đen thui như cũ.

Tôi cẩn thận ngẫm lại từng câu nói của những người vừa rồi, bọn họ

rõ ràng là đã nhắc tới Tư Mã Cẩn Du. Tôi đột nhiên nhớ đến mấy gã quan
viên mà mình từng gặp ở phủ Thái tử vài hôm trước, bọn họ nói tôi là hồng
nhan họa thủy.

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, chắc không phải là đám người

vốn đứng về phe Thái tử đó cảm thấy chính tôi đã làm cản trở con đường
của Tư Mã Cẩn Du nên mới thừa dịp này mà bắt cóc tôi về đây để giết
người diệt khẩu đấy chứ?

Tôi bất giác rùng mình.

Sau đó lại vội vàng giữ cho mình bình tĩnh, bởi lẽ vào thời điểm này

tôi không thể hoang mang được. Nếu thực sự có người muốn giết tôi diệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.