TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 373

Thứ tôi cần chính là cái gật đầu này của mẹ. Tôi lại nói tiếp: “Vậy

phải chăng là con cũng có thể không gả cho sư phụ? Trước đây con không
cẩn thận nghe thấy hạ nhân nói là cha có ý gả con cho sư phụ. Mẹ, sư phụ
là người Đại Phụng triều, con thì chẳng phải là Công chúa Văn Dương, con
thực sự không muốn gả đi xa như thế đâu.”

Bàn tay mẹ bỗng trở nên cứng đờ, rồi bà liền rụt tay về một cách thiếu

tự nhiên.

Bà nói: “Cái con bé ngốc này, sư phụ con có chỗ nào không tốt ư?”

Tôi nói: “Sư phụ rất tốt, nhưng con không thích sư phụ.”

“A Uyển, nghe lời cha mẹ tuyệt đối không sai đâu, bởi cha mẹ không

đời nào lại đi hại con cả. A Hành thực sự rất tốt, con có thể gả cho y, nửa
đời sau ắt sẽ được sống trong sung sướng.” Mẹ vừa nói vừa đưa tay tới khẽ
vỗ vai tôi. “Không phải con rất thích đồ ăn mà A Hành nấu ư? Chờ sau khi
gả cho y rồi, con sẽ ngày ngày được ăn đồ mà y nấu.”

“Nhưng… nhưng y là sư phụ…”

Mẹ lại nói: “A Uyển của mẹ thật là ngốc quá đi, y có thể làm sư phụ

của con, vậy thì đương nhiên cũng có thể không làm sư phụ của con nữa.
Vả lại, vốn cũng chẳng có bao nhiêu người biết tới quan hệ sư đồ giữa con
và A Hành. A Uyển, mẹ là mẹ con, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con bây
giờ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện còn chưa nhìn rõ, cha mẹ sẽ an bài sẵn
con đường sau này cho con, để con có thể vô ưu vô lo trong suốt cuộc đời
này.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ, sau đó bèn ngẩng đầu lên nói: “A Uyển sẽ nghe

lời mẹ.”

Bên khóe miệng thoáng nở nụ cười vui mừng thanh thản, mẹ đưa tay

tới khẽ xoa đầu tôi. “A Uyển của mẹ ngoan lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.