TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 404

Phu xe cho xe ngựa đi chậm lại, sau đó nói: “Trong xe có thuốc chữa

chứng say xe đấy, cô nương lấy mà dùng thử, hữu hiệu lắm. À, nó được đặt
trong gói đồ màu xanh lam ấy.”

Tôi rất nhanh đã tìm thấy một chiếc bình ngọc đựng thuốc được làm

cực kỳ tinh xảo, chất ngọc bóng loáng mịn màng, bên trên không chút tì
vết, ngay cả cái nút gỗ đậy miệng bình cũng là loại thượng hạng. Tôi dám
khẳng định, nếu mang bình thuốc này đi cầm ở tiệm cầm đồ, gã phu xe này
hoàn toàn có thể không cần làm gì trong vòng mấy năm.

Tôi cất giọng bình thản hỏi: “Bình thuốc này ngươi mua từ đâu về

vậy? Trông đẹp quá đi!”

Phu xe lộ rõ vẻ hoang mang đáp: “Tôi… tôi nhặt được đấy.”

Tôi hỏi gặng: “Nhặt được ở đâu thế? Để hôm nào đó ta cũng đi nhặt

một cái khác về xem sao.”

Bàn tay đang cầm dây cương ngựa trở nên cứng đờ, ánh mắt thì lập

lòe không ngớt, phu xe lúng túng nói: “Quên… quên mất rồi, nhặt được từ
lâu lắm rồi.” Hơi thở trở nên có chút dồn dập, y vội vã nói tiếp: “Cô nương,
nếu cô say xe thì tốt nhất là hãy nhắm mắt lại mà nghỉ ngơi đi, chớ nói quá
nhiều. Bên ngoài này trời lạnh, cô nương cứ nên buông rèm xuống thì
hơn.”

Dứt lời, không đợi tôi đáp lại, phu xe đã tự động kéo rèm xe xuống.

Tôi nghe thấy phu xe ở bên ngoài thở hồng hộc liên hồi.

Tôi cạy cái nút gỗ kia ra rồi dùng thử thuốc, thấy thứ thuốc này quả là

hiệu nghiệm, chỉ vừa mới uống vào một lát thôi mà trong bụng tôi đã bốc
lên một làn khí ấm, cảm giác khó chịu nơi lồng ngực nhanh chóng bị đánh
tan, hơn nữa khi uống thuốc tôi còn ngửi thấy mùi bạc hà mát rượi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.