TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 405

Tôi vén rèm xe lên ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, thấy trên những

cành cây trơ trọi đã bắt đầu nhú ra chồi non mơn mởn, các loài hoa nở dịp
xuân sớm cũng đã khoe sắc cả rồi, đủ những màu xanh đỏ tím vàng trộn lẫn
vào nhau. Từ phía trước chợt có một làn gió núi thổi tới, tuy rằng khá lạnh
nhưng lại mang theo sức sống tràn đầy của vạn vật trong buồi đầu xuân.

Có điều, cảnh xuân trong núi đẹp thì quả là rất đẹp, song tôi lại chẳng

có lòng dạ đâu mà ngắm nhìn.

Quãng thời gian trước tôi cứ dối mình dối người, cho là mình mới lần

đầu xa nhà, gặp một số chuyện quái lạ cũng không có gì đáng phải ngạc
nhiên, mà thậm chí tôi còn từng tự an ủi mình một phen nữa. Nhưng lúc
này đây, tôi thực sự không thể nào tiếp tục dối mình dối người thêm nữa
được.

Chiếc bình ngọc tinh xảo này tôi vừa sờ vào đã biết ngay đó là đồ của

Thẩm Hành.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, khi đó tôi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu

đen có mũ lên người mà đã nghĩ là có thể gạt được đôi mắt lửa ngươi vàng
của Thẩm Hành, thực là quá ư ngu xuẩn. Thẩm Hành là ai chứ? Hạng
người như tôi mà có thể dối gạt được y ư?

Hiện giờ cách thời điểm đại hôn chỉ còn có ba ngày, Thẩm Hành có lẽ

đã không nhịn được nữa rồi. Bằng không với sự cẩn thận của y, nếu không
muốn để tôi phát hiện ra thì tuyệt đối không bao giờ đưa cho phu xe chiếc
bình ngọc này.

Lần này đoán chừng y muốn quang minh chính đại mượn chiếc bình

ngọc này để nói với tôi rằng mọi chuyện y đều biết rõ cả, tôi đừng mong
trốn được.

Nhưng tôi lại không muốn để cho Thẩm Hành được như ý nguyện, y

đã không chịu cho tôi trốn, vậy tôi phải trốn cho y xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.