TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 407

Tôi ngấm ngầm ghi nhớ tất thảy vào lòng.

Sau khi buông rèm xe xuống, tôi khoác chiếc áo choàng màu đen kia

lên người, lại quấn bọc hành lý màu đỏ sẫm ở ngang hông, kế đó liền khẽ
ho một tiếng, nói: “Dừng xe, con người có ba việc gấp không nhịn được,
ngươi ở đây đợi ta một lát.”

Tôi nhảy xuống xe ngựa, tức tốc đi vào trong khu rừng bên cạnh.

Phu xe lớn tiếng hô lên sau lưng tôi: “Cô nương, nhớ cẩn thận một

chút nhé.”

Kỳ thực tôi không sợ gì sơn tặc cả, dọc đường đi tới đây tôi có thể

bình an vô sự như vậy đoán chừng là nhờ vào công lao của Thẩm Hành,
cho nên đám sơn tặc ở vùng này hẳn cũng không thể gây rắc rối. Bây giờ
tôi chỉ lo một điều là phải làm sao để tránh khỏi tai mắt của Thẩm Hành, xe
ngựa thì tuyệt đối không thể quay lại được nữa, vì tay phu xe đó nhất định
là sớm đã bị Thẩm Hành mua chuộc rồi, tôi mà quay về thì chẳng khác nào
đưa dê vào miệng cọp.

Tôi lẳng lặng quan sát tình hình bốn phía xung quanh một lát, thấy rất

tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc thỉnh thoảng vang lên.

Nhưng tôi biết quanh đây nhất định là có ám vệ tồn tại.

Ám vệ đến vô ảnh đi vô tung, bản lĩnh của bọn họ tôi sớm đã được

lãnh giáo ở chỗ của A Phù rồi, mà huống chi đây còn là ám vệ của Thái tử
một nước, bản lĩnh ắt lại càng xuất thần nhập hóa hơn A Phù một bậc.

Chỉ là bây giờ tôi chuẩn bị đi vệ sinh, chắc hẳn bọn họ phải có điều

kiêng kỵ mới đúng.

Tôi chui vào trong một lùm cỏ cao ngang thân người, ngồi xổm xuống

làm bộ như đang đi vệ sinh, sau đó rón ra rón rén đi bằng mũi bàn chân bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.