TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 408

trốn. Nhưng tôi còn chưa đi được mấy bước, từ phía không xa đã vang lên
tiếng ngựa hí hoảng loạn, tiếp đến còn có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi
vỏ.

Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của phu xe.

Đoán chừng phu xe đã gặp phải sơn tặc rồi.

Có điều tôi cũng biết là người của Thẩm Hành đang đi theo phía sau,

sơn tặc thì làm sao mà đấu lại Thẩm Hành cho nổi. Quả nhiên, rất nhanh
sau đó tôi đã nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau vang lại. Phu xe vốn không
mang vũ khí, sơn tặc thì không thể nào quân ta đánh quân mình, cho nên
chỉ có khả năng là đã có người đến ứng cứu phu xe.

Bây giờ chính là thời cơ tốt cho tôi bỏ trốn.

Tôi lập tức lủi ra khỏi bụi cỏ, cứ thế co cẳng chạy đi trong rừng. Sau

khi ra khỏi khu rừng, tôi nhìn thấy phía trước mặt có một thị trấn nhỏ,
nhưng đúng vào lúc này lại chợt có mấy kẻ chẳng biết là từ đâu nhảy ra
chặn đường tôi, ai nấy đều vận đồ màu xám, mặt đeo khăn xám, trên người
tỏa ra sát khí bừng bừng.

Sơn tặc với sát thủ khác nhau như thế nào thì tôi vẫn còn có thể phân

biệt ra được.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Tìm ta sao?”

Cùng lúc ấy, bên trong áo choàng tôi ngấm ngầm tháo chiếc vòng bạc

đeo trên cổ tay xuống.

“Bớt nói lời thừa đi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của

ngươi.” Lời còn chưa dứt, một kẻ áo xám đã trực tiếp vung kiếm chém về
phía tôi. Tôi nghiêng đầu tránh được, đồng thời ném gói bột thuốc trong tay
về phía hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.