TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 422

Ngày tôi với Thẩm Hành thành hôn vừa hay là một ngày xuân nắng

vàng ươm tươi đẹp. Thẩm Hành ở trong hoàng cung chờ tôi, còn tôi thì
xuất giá từ phủ Thái tử. Trong phủ Thái tử cũng có trồng một rừng đào,
trước khi xe ngựa chở tôi rời phủ, tôi vén rém xe nhìn ra phía ngoài một
chút.

Chỉ thấy sắc đào rực rỡ, muôn vàn bông đào đều đã nở bung.

Trong cơn mơ màng, tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt giữa

mình và Thẩm Hành. Hình như đó là chuyện mới từ năm ngoái, khi ấy y
đứng dưới một gốc đào, hai chúng tôi nhìn nhau từ xa, tất thảy vừa như
thực lại vừa như ảo, ngợp đầy một vẻ mộng mị.

Tôi vốn cho rằng Thẩm Hành chỉ nói chơi với tôi mà thôi, bởi hôn lễ

của đương kim Thái tử Đại Phụng triều làm sao có thể đơn giản được, cho
nên ngay từ sớm tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc phải chịu vất vả rồi.
Có đâu ngờ mọi quá trình sau đó đều khá nhẹ nhàng, tôi chỉ việc đứng bên
cạnh Thẩm Hành, thậm chí còn chẳng cần làm bộ làm tịch gì cả.

Nhờ có chiếc khăn đỏ trùm đầu, căn bản không người nào có thể nhìn

thấy vẻ mặt của tôi.

Khi cùng Thẩm Hành bái thiên địa, chẳng rõ vì sao tôi đột nhiên lại

nhớ tới Tạ Uyển. Trong kiếp trước Tạ Uyển thì chỉ mong được gả cho
Thẩm Yến, trong kiếp này Tiêu Uyển thì không thể không gả cho Thẩm
Hành, chẳng biết đây có phải là chuyện được vận mệnh an bài sẵn hay
không nữa.

“Công chúa.” Bích Dung nôn nóng cất tiếng gọi tôi, giọng nói nghe rất

nhỏ, rất nhẹ.

Tôi tỉnh táo trở lại, thấy xung quanh tĩnh lặng không có tiếng động

nào. Tới lúc này tôi mới giật mình tỉnh táo trở lại, hình như vừa rồi hỷ
nương đã hô nhất bái thiên địa, còn tôi thì lại đang bận suy nghĩ vẫn vơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.