TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 425

Lê Tâm cũng tỏ ra hết sức hoang mang, rồi có lẽ là vì căng thẳng quá

nên đôi tay đang cầm chiếc khăn đỏ trùm đầu hơi run lên, chiếc khăn cứ thế
rơi xuống đất. Hai người bọn họ không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống định
nhặt nó lên, nào ngờ không khéo làm sao, hai cái đầu của bọn họ va vào
nhau đánh “bốp” một cái. Cả hai tức thì bật người ra sau, rồi cùng ngồi bệt
xuống lớp thảm gấm được trải ra dưới đất.

Tôi chớp chớp mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hành đang đi

vào.

Tôi cười hì hì cất tiếng gọi to: “Sư phụ.”

Lê Tâm và Bích Dung vội vàng bò dậy, sau đó cúi đầu cụp mắt đứng

im một chỗ, căn bản không dám nhìn Thẩm Hành. Ánh mắt Thẩm Hành lúc
này đã trở nên sâu thẳm, y cất bước đi thẳng tới, khi ngang qua chỗ Lê Tâm
thì bèn rút lấy chiếc khăn đỏ trùm đầu mà thị đang cầm trong tay.

Y nói: “Hai ngươi ra ngoài cả đi.”

Lê Tâm và Bích Dung vội đáp “vâng” một tiếng, sau đó nhanh chóng

lủi ra ngoài. Cửa phòng được đóng lại, trong phòng lúc này chỉ còn có tôi
và Thẩm Hành ở riêng bên nhau, trước cửa sổ, cặp nến rồng phượng vẫn
đang tỏa ra những tia sáng ấm áp.

Nói ra thì đúng là kỳ lạ, tôi cũng không phải là chưa từng ở riêng bên

cạnh Thẩm Hành bao giờ, nhưng lần này cảm giác lại hơi khang khác, đặc
biệt là khi y chăm chú nhìn tôi, mắt không chớp lấy một lần.

Tôi khẽ ho một tiếng, nói với giọng hơi mất tự nhiên: “Dù sao thì khăn

trùm đầu cũng được kéo xuống rồi, không cần thiết phải…”

Tôi còn chưa nói xong thì đã cảm thấy mũ phượng nặng hơn một chút,

khung cảnh trước mắt lại một lần nữa chìm vào giữa màu đỏ. Tôi vô thức
đưa tay lên định kéo chiếc khăn đỏ đang che tầm mắt của mình xuống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.