TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 470

“Sao ta lại không biết là con giảo hoạt gian trá đến mức này nhỉ?”

Tôi nói: “Sư thúc quá khen rồi.”

Cuối cùng Thiện Lăng đành theo tôi vào phòng riêng, còn tôi cũng gặp

được Dịch Phong đúng như ý nguyện.

Lâu ngày không gặp, Dịch Phong đã thay đổi rất nhiều, bộ dạng vô

cùng tiều tụy, thân thể thì gầy gộc đi, như thể chỉ cần sơ ý một chút thôi là
sẽ bị gió cuốn bay đi mất.

Lồng ngực tôi lại bắt đầu đau, hơn nữa tự nơi đáy lòng còn điên cuồng

dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp khó mà miêu tả bằng lời, khiến cho tôi
cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thế là lồng ngực mới dễ

chịu hơn một chút.

Tôi nheo mắt cười nói với Dịch Phong: “Lâu lắm không gặp.”

Dịch Phong nhếch môi nói: “Đúng thế, Quận chúa.” Hơi dừng một

chút, y khẽ cười tự giễu. “Ta quên khuấy mất, cô bây giờ không còn là
Quận chúa nữa mà đã trở thành Thái tử phi rồi.”

Tôi đưa mắt ngó nhìn qua phía Thiện Lăng sau khi vào đây vẫn luôn

tỏ ra mặt mày hờ hững, lại đắn đo một chút về cách dùng từ, sau đó mới
nói: “Dịch Phong, ngươi…”

Chẳng ngờ y lại lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Thái tử phi, chúng ta lâu

rồi không gặp, để ta gảy cho cô nghe một khúc nhạc nhé. Chẳng rõ cô đã
quên chưa, năm xưa khi ta soạn khúc nhạc này thì cô mới chỉ mười bốn
tuổi, vừa khéo lúc đó hoa đào lất phất rơi, ta bèn đặt cho khúc nhạc cái tên
Phương phi tận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.