TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 471

Tôi hơi sững người.

Dịch Phong bắt đầu lướt tay trên dây đàn, tiếng đàn tình tang chậm rãi

vang lên. Tôi đã lâu chưa được nghe Dịch Phong gảy đàn, lúc này nghe thì
thấy có mấy phần khác biệt so với ngày xưa, bên trong rõ ràng đã có thêm
mấy nét tang thương và buồn khổ, khiến tôi nghe mà lòng thoáng nỗi sầu.

Có điều tôi cũng không đặt cả tâm tư vào khúc nhạc, vừa nghe còn

vừa lẳng lặng quan sát gian phòng này. Nếu tôi đoán không nhầm, những
lời vừa rồi của Dịch Phong có ý rằng y bây giờ đang lâm vào cảnh nguy
hiểm, cho nên cần tôi giúp đỡ.

Lẽ nào trong gian phòng này còn có người khác?

Tôi nhìn quanh bốn phía, phàm là nơi nào có thể giấu người thì đều

ngó hết một lượt nhưng vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào.

Tôi đưa mắt nhìn qua phía Dịch Phong.

Vừa khéo lúc này Dịch Phong cũng đang nhìn tôi.

Trong mắt y thoáng qua một tia phức tạp, có điều tôi còn chưa kịp

hiểu điều đó có nghĩa là gì thì đã nghe thấy Thiện Lăng ho mạnh một tiếng,
lại hạ thấp giọng nói với tôi: “Sư điệt, con phải nhớ lấy, đừng có chơi trò
ngoại tình đấy nhé!”

Khóe miệng tôi bất giác hơi co giật, rồi lại một lần nữa nhìn qua phía

Dịch Phong, nhưng lúc này y đã cúi xuống rồi, mười ngón tay lướt trên
năm sợi dây đàn như bay, những âm thanh vang ra nghe chói tai vô cùng.
Tôi không kìm được khẽ cau mày.

Đúng lúc này, dây đàn đứt lìa, một mùi lạ cực kỳ gắt mũi đột nhiên

bay tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.