TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 481

Sau khi ngồi xuống, tôi liền hỏi lại Dịch Phong câu hỏi vừa rồi: “Sao

ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?” Tôi nhớ là lúc gặp mặt lần cuối ở
Thiên Long triều y vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.

Dịch Phong khẽ cười nhạt, không hề trả lời, còn hỏi ngược lại tôi: “Cô

có oán trách ta không? Nếu không vì ta, cô đã chẳng rơi vào cảnh ngộ như
bây giờ.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Tôi thực sự chưa từng oán trách Dịch Phong. Huống chi, cho dù có

thực sự oán trách y thì nhìn thấy bộ dạng của y bây giờ tôi cũng khó lòng
oán trách được. Lúc này, y giống như một ngọn đèn treo lững lờ trước gió,
e rằng chẳng còn lại được bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Y nhìn tôi chăm chú, chợt nói: “Cô không oán ta, nhưng ta ban đầu thì

lại oán cô. Ta ngưỡng mộ cô được sinh ra trong một gia đình quyền quý,
cũng oán cô vì kiếp trước của cô đã làm liên lụy tới kiếp này của ta, còn
oán vì tất cả mọi người đều coi cô như bảo bối, nhưng lại chỉ coi ta như
một quân cờ chẳng mấy quan trọng. Có điều về sau ta suy nghĩ thông suốt
rồi, cho nên không còn oán cô nữa. Vận mệnh vốn là do trời định, ta nên
oán trách ông trời chứ không nên oán trách cô, mà thực ra, ta lại càng nên
tự oán mình vì suốt ngày chỉ biết trách trời trách đất. Năm xưa nếu ta
không tới thành Kiến Trung, không gặp tam Hoàng tử, chỉ sống tại nơi mà
mình được sinh ra, có lẽ cuộc đời ta đã khác rồi.”

Y đột nhiên ho sặc sụa, tiếng ho nghe như xé ruột xé gan.

Tôi vô ý liếc mắt nhìn, thấy nơi lồng ngực Dịch Phong rỉ ra đầy vết

máu.

“Ngươi…” Lời vừa mới ra khỏi miệng, tôi bỗng dưng lại cảm thấy

lồng ngực rấm rứt đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.