TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 485

nơi, cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ, song đến cuối cùng thì lại chẳng
thực sự nhớ được thứ gì.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất hai chữ: Cẩn Du.

Tôi mở mắt ra, cứ thế ngẩn ngơ nhìn vào cặp sen liền gốc được thêu

trên chiếc màn xanh biếc. Cứ nhìn, nhìn mãi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi
đau đầu, vừa định đưa tay lên day thì bỗng có một bàn tay thò ra từ trong
chiếc chăn gấm nắm lấy bàn tay tôi.

Tôi dời mắt qua nhìn, thấy đó là một nam tử có tướng mạo cực kỳ

diễm lệ, trong cặp mắt phượng hẹp dài thấp thoáng nét cười.

Tôi vô thức cất tiếng gọi: “Cẩn Du phu quân.”

Nụ cười trong mắt lại càng trở nên nồng đậm, y nắm chặt lấy bàn tay

tôi. “A Uyển đang đau đầu ư? Để phu quân day giúp nàng nhé?”

Tôi lại sững người lần nữa.

“Ta… tên là A Uyển ư?”

Cẩn Du phu quân cười nói: “A Uyển ngốc nghếch, sao mới ngủ một

giấc mà đã quên luôn tên của mình vậy? Nàng họ Tạ, tên chỉ có một chữ
Uyển thôi. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ, nàng đến
tuổi cập kê thì gả cho ta, rồi hai chúng ta đã sống với nhau trong sơn trang
này từ đó đến giờ. Nàng nhìn lại nàng xem, đêm qua chỉ uống hơi nhiều
rượu một chút, thế mà hôm nay ngay cả việc mình tên là gì cũng quên mất.
Xem ra sau này ta phải không cho nàng uống rượu nữa mới được.”

Cẩn Du phu quân đưa tay tới dịu dàng giúp tôi day đầu, trong mắt

ngợp đầy tình ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.